Bài báo tường nộp muộn

DS Bài Viết

Tác Giả:

Nó cảm thấy hơi xấu hổ khi cô giáo phản đối việc copy bài trên mạng. Dù cô nói không quá gay gắt. Vì nó cũng là thủ phạm. Trong lớp, mấy đứa cúi đầu vẻ ăn năn hối cải khi bị nhắc tên.

Ai đời đang lố nhố lô nhô lớp 8 mà chép bài thơ về nỗi nhớ giảng đường đại học và giáo sư rồi ghi tên tác giả là mình. Thế rồi cùng một bài mà trong lớp có đến 4 tác giả tự nhận là thơ mình sáng tác. Ý tưởng đồng phục. Đúng là bá đạo.Thằng Tiến nhe răng ra cười giễu cợt trong khi nó cũng chép một bài. Không biết ngượng...

Cô chê lớp nó cũng không sao. Nó cũng biết là có lỗi nhưng nó hơi tức khi cô cứ đem lớp nó so sánh với học sinh trường Đoàn Kết cái trường mà trước kia cô ấy dậy. Vâng! Thì các bạn ấy giỏi nhưng chúng nó cũng có cái hay riêng chứ. So sánh khập khễnh mà cô cũng so sánh làm gì. Tổn thương lòng tự trọng của nó. Nó mà kém à? Chẳng qua là nó chưa phát huy hết khả năng mà thôi. Văn nó viết cũng ngon lành ra phết chứ chả chơi. Mặt nó bừng bừng khi cô đọc một bài báo học sinh cũ của trường Đoàn kết viết. Cũng hay. Nó muốn viết nhưng viết báo tường về thày cô khó lắm chứ. Ngày trước có lần đề văn ra viết về thày cô giáo là nó cảm thấy đau khổ nhất.Vì nó không muốn viết giống các bạn....Vì viết mà sáng tạo về thày cô thì khó, bốc phét thì sợ phạm thượng. Uầy…Mà cứ đến ngày này là bị tróc nã bài viết. Lớp trưởng bảo: Các cậu mà không nộp đúng hạn, khó khăn cho ban biên tập là tớ báo cáo xếp loại thi đua tháng đừng trách nhé! Tức thế!

-         Này! Suy nghĩ gì mà nung nấu thế? Cái Loan đập vai làm nó giật bắn mình. Mặt nó đầy cảm xúc…Tớ đọc cậu nghe mấy câu thơ tớ viết nhé. Nhận xét giúp với. Tớ làm suốt ngày hôm qua, cái Linh cũng sửa lại một ít rồi. Nó ngân nga đọc giọng trầm bổng.

Hôm nay tháng 11 ngày 20

Là ngày cô giáo vui cười biết bao

Chúng em nhìn thấy liền chào

Có đứa lố nhố lại gào mừng vui...

Ngày 20 đã đến rùi

Chúng em lại thấy bùi ngùi xúc đông.

- Xúc đông á? Nó bụm miệng cười lăn lộn. Cái Loan phân trần: Thì thơ lục bát còn gì. Nhưng rồi cũng nó cũng nhận xét rằng cậu gieo vần thơ lục bát như vậy là đúng rồi. Nhưng mà hơi cứng, hơi Bút Tre. Cái Loan ngơ ngác? Thế hơi Bút Tre là gì? Nó ra vẻ hiểu biết và giải thích về cái ông Bút Tre làm thơ ấy như thế nào. Cái Loan cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt...Gật gù... ừ nhỉ..Cậu biết nhiều nhỉ...Nó phổng cả mũi...Rồi nó trở lại với khó khăn của nó. Hai bài báo tường tự viết chủ đề thày cô và mái trường  ..Chao ôi! Cơ cực chưa?

Mà viết thế nào được. Nó bắt đầu những câu đầu tiên...Thầy cô là tấm gương sáng cho chúng em học tập và noi theo. Sến sẩm thấy mồ....Thày cô làm một nghề vô cùng cao quí..nghề cao quí nhất trong những nghề cao quí...Thày cô bao đêm bên ánh đèn khuya soạn bài...Thày cô là những mẹ dịu hiền thứ hai của chúng em. Nhưng mà không được.... Nghĩ đến tiết hóa của cô Thu hôm nọ, nó uất. Cô ấy quát nó ầm ầm, bắt nó đứng cuối lớp vì không làm bài tập. Thế mà cô giáo dịu hiền à.? Lại còn cô chủ nhiệm nữa cứ giờ sinh hoạt nó chỉ không soạn bài thôi, bị ghi sổ đầu bài có hai lần thôi mà cũng viết giấy thông báo về nhà...Làm bố nó quạt cho một trận ra trò. Không, nó viết nhưng viết kiểu ấn tượng có mà các thày cô ấy tức lắm,chắc là ghét nó lắm..Kệ . Nó cứ viết. Thày cô chứ có phải thánh thần đâu.

Những dòng đầu tiên...

Báo tường 20-11...

Các thày cô là những người đem đến kiến thức cho chúng em nhưng mà em thấy Thày Quí đại ca địa lý hay mắc lỗi là ít cười và mỗi khi kiểm tra khiến chúng em rất sợ. Đặc biệt là thày ấy hay xắn tay áo bên thắp bên cao.Và khi chúng em mà không làm bài tập thì việc đầu tiên cho điểm kém. Mong thày rút kinh nghiệm ạ.

Cô Nga dạy ngoại ngữ chúng em giảng rất hay nhưng mà cô ấy hay bắt chúng em phải nói nhiều, cong hết cả lưỡi. Có bạn không nói được thì cô ấy bảo là sau này không làm được gì cả vì không biết ngoại ngữ. Thế cứ phải biết tiếng Anh thì mới sống được à. Cụ kỵ ông bà mình ngày xưa có biết tiếng Anh đâu là làm được bao nhiêu việc đấy.

Thày Khoa dạy Lý thì lúc nào cũng làm thí nghiệm rồi bắt chúng em phải về nhà tự làm, tự mày mò nghiên cứu. Bây giờ mọi thứ có sẵn hết rồi có nghiên cứu cũng chả cần thêm làm gì nữa. Rách chuyện. Đến máy vi tính còn có rồi thì hỏi rằng có cái gì có thể hơn thế nữa. Mà chúng em mong thày rút kinh nghiệm là đừng đi đôi giày màu nâu mõm dài ạ. Úi trùi ui..Nó làm cho thày trông như diễn viên điện ảnh mà thày lại không cao lắm. Em xin lỗi ạ..

Một điều nữa là cô Hoa họa hay mặc váy xòe qúa. Mà váy cô ấy rất đẹp , thời trang nhiều khi làm các bạn nữ bình luận nhiều mà không học được

Từng dòng, từng dòng...nó cứ lục lọi các tiểu tiết, những điều mà nó cho là thú vị châm chọc về các thày cô để viết. Nó vừa viết vừa cười khoái trá. Đặc biệt là cô dạy toán nó miêu tả dáng vẻ to béo của cô ấy khi mặc áo màu vàng rồi nó thấy thoái mái lắm. Nó muốn trả thù cô ấy vì điểm 2 hôm nọ lên bảng. Nó không làm được thì phải cho nó gỡ điểm chứ lại cho nó điểm kém luôn...

Còn các bạn thì nó thấy chả gần được  ai. Đứa học giỏi thì Mít Tơ Oai. Đứa thì đua đòi, đứa thì tinh tướng chỉ giỏi chém gió và nổ như mìn phá đá trên sông Đà ấy...Còn các thày cô giáo khác..nói chung chả ấn tượng gì chỉ thấy ghê gớm và gớm ghê...Nói chuyện một tí cũng không được, nó chỉ muốn bật lại bất kỳ lúc nào...

Ngày hai mươi tháng 11 là ngày nó kể tội, nó bình luận các thày cô..kể tội các bạn..dân chủ mà..Báo tường ơi! Cho mày thoải mái mà nêu gương nhé..!.

Nó đến lớp buổi sáng với niềm háo hức về việc có thể kể cho các bạn nghe về bài báo tường...Thế nào chúng nó cũng khen nó bá đạo. Số nó nhọ quá! Chưa kịp khoe với thằng Long. Cái thằng luôn bỏ phiếu cho tiêu cực thì cô giáo văn bước với tiết tự chon. Cô cho chúng nó đọc một câu chuyện rồi bàn luận. Câu chuyện kể về đôi vợ chồng dọn đến nhà mới và sáng nào cô vợ cũng nhìn qua cửa kính nhà mình khi người hàng xóm giặt chăn màn rồi cất giọng phàn nàn với chồng:

- Anh nhìn xem. Bà ấy giặt rất bẩn. Bà ấy là người không cẩn thận, bà ấy sống chắc chả ra gì nên chăn nhà mình mà cũng giặt bẩn như thế.

Người chồng im lặng không nói gì. Cho đến một ngày người vợ vui mừng nói: Anh nhìn kìa! Hôm nay bà ấy đã biết giặt chăn rồi đấy. Người chồng trả lời. Không phải đâu, vì sáng nay anh đã lau sạch ô kính cửa sổ nhà mình...

Nó suy nghĩ rất nung nấu từ nội dung câu chuyện. Cô giáo nói về cách nhìn nhận con người như thế nào. Nó nhớ lại lời văn của Nam Cao trong truyện Lão Hạc..Chao ôi . Đối với những người xung quanh ta, nếu ta không cố mà hiểu họ thì ta chỉ thấy họ...

Tự nhiên nó thấy ngượng với chính mình. Hình như nó giống như cái nhìn của người vợ kia. Cái lớp trường đang nói gì ấy nhỉ? Nó đang nói về thái độ của một số bạn trong lớp khi nhận xét bạn bè và thày cô. Nó cứ có cảm giác như cái Huyền đang nói nó...Nhiều khi chúng ta luôn hồ đồ khi đánh giá một con người. Khi mắc khuyết điểm thì thường đổ lỗi cho khách quan. Có bạn bị điểm kém thì lại sinh ra oán trách các thày cô mà không xem lại mình...

Cô giáo nó nói nhẹ nhàng....Các em nộp báo tường nhé! Hôm qua cô đọc một bài viết rất giản dị của bạn Huyền Ly viết về cây lộc vừng trước cổng trường mình. Cây lộc vừng rất đẹp và giản dị khi nở hoa và bạn ấy yêu cảnh quan ấy. Chúng ta không cần viết những lời tung hô to lớn mà hãy viết về những điều thân yêu gần gũi, mộc mạc, từ một góc nhỏ của lớp học, từ ngôi trường, từ việc làm giản dị của các thày cô....Vậy thôi!

Tự nhiên nó nhớ tới ánh mắt xót xa lo lắng của thày dạy Hóa khi nó bị ngã xe. Nó nhớ tới cốc trà gừng của cô dạy toán mà nó ghét hôm học thể dục khi nó bị cảm lạnh ở phòng y tế. Mặt nó nóng bừng lên vì xấu hổ. Nó thấy mình thật tầm thường. Nó thò tay vào cặp sách và lặng lẽ vò tờ giấy hăm hở viết đêm qua.

....Tôi đã nhận ra được nhiều điều từ tiết học hôm nay. Em cảm ơn cô với những bài giảng của mình đã giúp em lớn hơn về nhận thức về tình yêu thương, lòng nhân ái...

Những dòng đầu tiên nó viết về tiết học tự chọn mà cô giáo đã giúp nó nhận ra và giải tỏa những ẩn khuất trong lòng. Nó viết nhanh lắm! Cái rét đêm tháng mười một mà những ngón tay nó không hề lạnh cóng. Từng dòng chữ hiện ra như cảm xúc dồn dập ùa về. Có thể nộp muộn hơn so với các bạn nhưng nó tin là bài viết sẽ được chọn đăng ở báo tường của lớp trong ngày 20-11.




 

Chị Lê Mai Thao 
Giáo viên trường THCS Lê Quí Đôn Thành Phố Hòa Bình
Xin chân thành cảm ơn chị!