Tác Giả:
Đầu học kỳ II, lớp tôi có một người bạn mới.. Cậu ấy tên là Nam, từ quê lên, bước chân chân vào lớp, Nam đã thấy tứ phía nổi lên tiếng xì xào. Lũ con gái cười khúc khích, trong đó có tôi.
Mọi người thì thầm chê Nam hết mọi khoản: mái tóc xù mì xơ xác, cháy đen; người khẳng khiu như cây củi. Không ai chịu cho cậu ấy ngồi cùng bàn. Cuối cùng, Nam phải ngồi một mình ở cuối lớp.
Thật trùng hợp, Nam sống cùng tập thể với tôi. Nhà cậu ở ngay dưới căn nhà tôi đang ở. Việc chạm mặt với cậu ta hàng ngày làm tôi bực mình và tôi bắt đầu ghét Nam mặc dù cậu ta chẳng động gì đến tôi. Nam chỉ sống trong vỏ ốc của riêng mình, ít khi nói chuyện với người khác, ai hỏi gì cũng ậm ừ cho qua. Tôi bắt đầu nghĩ chọc tức Nam cho bõ ghét. Nhiều lần tôi đã thấy mình thật quá quắt nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tối thui của cậu ấy, tôi lại thấy ghét. Mỗi lần tôi ra lan can phơi quần áo. Nam cũng thò đầu ra lan can nhà mình để với chiếc lồng chim sáo. Nhìn thấy Nam, tôi chạy vội vào trong nhà, bê nguyên chậu nước giặt đồ trút xuống. Bị bất ngờ, Nam buông lồng chim ra, chú chim nhỏ cùng chiếc lồng rơi xuống sân. Tôi giả vờ vô tình xin lỗi rối rít rồi quay vào, cười hỉ hả trong bụng với sự “vô tình” ác ý của mình mà không thèm để ý nạn nhân ra sao. Hôm sau, hôm sau nữa không thấy Nam đi học, tôi bắt đầu lo lắng về trò đùa của mình.
Tròn bữa cơm trưa, ba chợt nói:
- Tội nghiệp thằng bé ở nhà dưới, nó mới từ quê lên. Mới tí tuổi đầu đã mồ côi cha mẹ. Chú nó thương tình nên đưa lên dạy nuôi. Suốt ngày chỉ quanh quẩn với con chim sáo chú nó bảo thế! Mà con chim sao bỗng dưng lại chết, chỉ ngã một cái đấy thôi. Thằng bé buồn phát ốm, phát sốt đùng đùng…
Tôi chợt giật mình. Thì ra tôi đã làm một việc ngu xuẩn. Tôi làm chết con sáo, người bạn duy nhất của cậu ấy. Đã vậy ở lớp tôi còn hắt hủi, nói xấu cậu ấy. Bây giờ tôi thấy hối hận vô cùng.
Hai ngày sau, Nam đi học lại. Cậu ấy vụt nhanh qua chỗ tôi, đôi mắt sợ sệt nhìn xuống dưới đất. Cuối giờ, tôi đến bên Nam rụt rè:
- Nam này!
Thế là Nam giật mình đánh rơi cái chổi, quay lại lắp bắp:
- Mình xin lỗi…
Tôi nói:
- Sao Nam lại phải xin lỗi! Hòa mới là người phải xin lỗi Nam, Hòa đã đùa thật ác ý….
Nam nhìn tôi ngạc nhiên:
- Không sao mà! Hòa đừng suy nghĩ gì cả nhé.
Tôi cảm ơn Nam và thầm hứa sẽ là người bạn tốt thay con sáo nhỏ đáng thương, an ủi giúp đỡ Nam. Con người có thể nào sống mà không có tình thương yêu? Nhất là tình thương yêu bạn bè…
TRẦN THỊ MỸ HẠNH
LỚP 7/2 – THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP. HẢI DƯƠNG
NĂM HỌC 2004 - 2005