Bi kịch đôi dép, chiếc đầm

DS Bài Viết

Tác Giả:

Reng! Reng! Cô chủ dậy đi học! Muộn rồi! – Chiếc đồng hồ trên bàn lắc lư miệng hét oang oang.

Tôi uể oải ngồi dậy, dụi dụi mắt. Hả! Đã 6h35 rồi  sao! Tôi nhảy tót xuống giường và bắt đầu một ngày mới. Vừa nhét chiếc bánh mì vào miệng vừa vội vã mặc chiếc váy mới được bố tặng nhân dịp sinh nhật vừa rồi dự định hôm nay sẽ khoe với lũ bạn cho chúng nó lác mắt một phen. Rồi vắt chân lên cổ mà chạy thật nhanh đến trường. Chẳng còn biết trời trăng gì nữa, chỉ nghe tiếng gió ù ù bên tai.

- Phù! Phù! Nhanh lên nào! – Tôi tự cổ vũ mình như thế.

Đang phóng lao vun vút. Chợt “rầm!” Tôi ngã chỏng quèo ra giữa đường vì giẫm phải cái ổ gà. Và tiếp đất ngay giữa vũng nước mưa đầy bùn đất lầy lội. Lóp ngóp bò dậy.

- Ki… ia rồi! Cổng trường kia rô….ồi! Phải nha…anh lên mới được!

Tôi lại hớt hải chạy. Vừa bước tới hành lang thì trống trường đã điểm.

- Phù! Phù! May qu….uá! Phù! Vẫn kịp!

Mệt bở hơi tai nhưng tôi vẫn bước thật thong thả để khoe chiếc váy mới. Nghĩ đến khuôn mặt ngây thuỗn của thằng Hùng mập, cái nhìn đầy ganh tị của con Hằng điệu, bao nhiêu mệt mỏi cuốn gói lũ lượt kéo nhau đi hết. Bước vào cửa lớp, tất cả đều im lặng đưa mắt nhìn về phía tôi. Tưởng rằng mọi người đang ngỡ ngàng, ngạc nhiên trước vẻ đẹp “rạng ngời mà không chói loá” của mình, tôi vươn cao cổ đầy kiêu hãnh như thí sinh đăng quang ngôi hoa hậu.


Một, hai, ba, bốn, năm giây trôi qua rồi đột nhiên vỡ oà trong một tràng cười lắc lẻ.Xen lẫn nhưng tiếng cười khó hiểu ấy là tiếng lanh lảnh của con Mai mỏ khoét – đúng không lẫn vào đâu được cái giọng như mảnh sành, mảnh chai ấy: 

- Trời ơi! Lan nhà ta hôm nay có một phong cách thời trang hết sức độc đáo! Ma lem thứ thiệt!

Rồi tiếng ồm ồm của thằng Nam ngố:

- Ô hô! Dép to, dép nhỏ kìa!

Lúc đó tôi mới nhìn lại và ngỡ ngàng trước bộ dạng nhem nhuốc của mình. Chiếc váy mới dính đầy bùn đất – có lẽ đó là hậu quả sau cú ngã trời giáng vừa rồi. Mà còn nữa! Đôi dép mình đi nhầm một chiếc của bố.

Tôi ngượng chín mặt còn lớp tôi hôm đó được một trận cười hả hê.

 

 

                                           Em Đào Mạnh Long (Đồng Nai)
Xin chân thành cảm ơn em!