Bông hoa kỳ lạ

DS Bài Viết

Tác Giả:

- Rắn..! Con rắn cạp nong to bằng bắp tay này má ơi!

Ở vùng đất hoang sơ đầy cỏ trâu rậm rạp phủ kín mặt đất này thì thiếu gì rắn. Loại gì mà chả có, rắn cạp nông, rắn ráo, rắn hổ lúc nào cũng luẩn quẩn bò loanh quanh đâu đấy trong từng lùm cây bụi cỏ. Hôm trước nghe nói mới có người đi phát hoang bị rắn cạp nông cắn, chết tím bầm trên đường đến trạm xá. Nghĩ mà cũng thấy sờ sợ thật, nhưng không làm thì lấy gì mà ăn ở xứ này bây giờ.

- Chết này...! Chết này…!

Chị Hai dùng cuốc sán mạnh và nhanh vào từng mô đất ngọt xớt cho đến khi con rắn chết hẳn chị mới hả dạ. Với ba má con, ngày nào không gặp rắn trên mảnh đất này mới thực sự là chuyện bất thường; ai cũng giết rắn quen tay rồi, không còn sợ nữa, kể cả một đứa vốn nhát cáy như tôi.

 Kể từ dạo “Ổng” theo mụ Chín bán thịt lợn góa chồng để được ăn nhậu sung sướng hơn rồi biệt tăm biệt tích đến nay, má con tôi vất vả hơn nhiều. Mỗi lần nhắc đến thì hai chị em chả ai gọi là ba nữa, cứ “Ổng” hoài; má buồn lắm, ít nói hẳn từ cái ngày “Ổng” đi. Ba má con lủi thủi ra vào ngôi nhà nhỏ đứng rúm ró trong một mảnh vườn đầy tràm và bạch đàn, ban ngày bóng cây tỏa um có cảm giác như xế chiều mặt trời lặn bóng, đêm nào cũng nghe tiếng ếch nhái lủng bủng kêu từ ngoài kênh vọng vào. Đến mùa nước nổi thì chuyển nhà lên núi Bạc chăn vịt dăm ba tháng ăn cháo loãng với rau luộc chấm nước mắm rồi lại dọn về nhà.

Mùa này nắng to nên đi phát nương trồng bắp; bắp quả nào quả nấy không to lắm nhưng hạt đều và trắng hơn những vùng khác. Ba mẹ con cứ thế lỉnh đỉnh đi làm công qua ngày cho người ta.

- Hai đứa bay nghỉ tay uống miếng nước! Má về thổi cơm trước!

Số má khổ thật, đi làm công quần quật suốt cả ngày. Chiều nay lại sang xóm bên tỉa bắp cho nhà bà Hạ đến chợp tối mới về.

- Con Hai lát làm xong lặt vài bó củi về cho má !

- Dạ..! - Chị Hai vừa nói vừa lấy cổ tay áo lau mồ hôi trên mũi và má.

Nhìn nụ cười tủm tỉm của chị là tôi biết ngay sắp có trò nghịch ngợm gì đó rất vui rồi. Nhà có hai chị em, Hai hơn một tuổi ấy thế mà lại trẻ con, nghịch ngợm hơn cả đứa con trai như tôi nhiều. Chị bắt chim rất tài, có mấy cọng kẽm, thanh tre với cái ruột cao su xe đạp cũ mà thiết kế ra cái bẫy săn được cả cu đất;  thứ này đem về vặt lông nướng ăn rất ngon. Tôi thì tỏ ra trầm tư suy nghĩ mông lung hơn, thích làm thơ và vẽ tranh; nhưng thật chán vì má và chị chả ai thích thơ thẩn nên  dù có cả một tập thơ con cóc mà tôi cứ mãi cất ru rú trong rương. Từ cái dạo “Ổng” đi thì tôi và chị nghỉ học hẳn để đi làm, nhiều người thấy tiếc vì tôi vốn văn hay chữ đẹp, nếu tiếp tục thì năm nay tôi lên lớp bảy rồi.

- Bắt dế đi Tý ơi! Hai nghe nói thịt dế nướng ngon lắm. Để Hai xuống kênh lấy nước rồi đổ vào hang, nó sợ chết đuối ngoi lên thì mình bắt!

- Nhưng nhỡ nó bơi được không chịu lên thì sao? - Tôi thắc mắc hỏi.

- Lên chứ! Hôm trước trên núi Bạc thấy mấy đứa làm thế mà! Mày ở đây nhóm lửa! Chị đi lấy nước!

Nói rồi chị phóng như tên bay vút đi không cho tôi kịp hỏi một câu nào nữa. Đi lang thang chân trần trên bãi đất trống hoang vắng, tôi cảm giác được sự nóng rát của đôi bàn chân khi tiếp xúc với sỏi cát. Trời hôm nay nắng rất to, có rất nhiều chim én lượn không ngớt trên bầu trời. Thỉnh thoảng tôi lại thẩn thơ nhìn mấy mảng mây trắng phếu đang trôi và nghĩ đến bài thơ sáng tác hôm trước.

“Con chim chích chòe xinh

Hai con mắt long lanh

Đôi cánh nâu to đẹp

Bay đi khắp trời xanh”

Gió nóng và hanh khô quá, mang theo cả những hạt cát thổi vào mắt tôi cay xè. Tôi nghĩ số mình khổ thật, giá mà sướng như mấy đứa con nhà khác thì giờ này được đi chơi bắn bi với câu cá ngoài con đập lớn rồi. Mà sao lâu thế nhỉ, Hai đi nãy giờ mà chưa thấy về. Tôi xuống xem thử tình hình thế nào mà có vẻ Hai hôm nay lại chậm chạp như vậy.

- Tý ơi..! Xuống đây đi!

Mới đi được nửa đường thì tiếng chị đã vọng to từ dưới kênh lên.

- Gì thế chị..? Sao lâu thế?

Nghe chị cáu gắt.

- Thì cứ xuống đây đã nào..!

Còn độ hơn chục bước thì thấy bóng chị thấp thoáng, hình như người chị ướt sũng như chuột lột thì phải. Hay là chị bị trượt chân té xuống kênh rồi?

- Chị vồ phải ếch đấy à...! Ha ha… sao không rủ em với!

- Thằng quỷ!

Nói rồi chị chỉ vào một chiếc xuồng nhỏ cũ kĩ ngay bên bờ và không có bất kì ai trên đó cả.

- Thấy gì không! Ban nãy chị xuống thấy nó đang trôi dọc dòng nước mà không có ai cả nên chị nhảy xuống nước kéo vào bờ, không biết nhà ai lại sơ ý thế này.

- Thế bây giờ phải làm sao hả chị?

Tôi băn khoăn gãi đầu.

- Chị có ý này, hẳn người ta sẽ đi tìm vậy nên chiều về mình cứ nói với mẹ xem thử có ai nhận không? Còn bây giờ chị muốn đi dọc dòng sông này xem thử mình sẽ đến đâu?

- Nghe hay đấy!

Tôi tưởng tượng ra một kho báu khổng lồ đang được cất giữ trong hang sâu đen tối hay một chốn thiên đường đẹp tuyệt vời, nơi chưa có ai từng đến.

- Nhưng làm còn chưa xong mà? Về mẹ lại cho hai chị em một trận!

Chị lại cười tươi không chút lo lắng ẩn hiện trên khuôn mặt, có vẻ chị rất khoái chí. Trong nhà chị cũng bị đánh nhiều nhất bởi cái tính lì lợm, là con gái mà ngang như cua. Hồi còn ở nhà, “Ổng” uống nhiều rượu rồi đánh chị em suốt nhưng Hai nghiến răng không khóc rất lì đòn nên nói đến chuyện đánh đòn là chị không sợ nữa.

- Yên tâm chị sẽ gánh hết! Tý thấy chị Hai đâu có sợ đánh đòn phải không.. hi hi!

Lời mời gọi rất có “giá trị” của chị làm tôi sướng điên người lên được. Thế là hai chị em lên chiếc xuồng nhỏ và bắt đầu cuộc hành trình đầy thú vị của mình. Xưa đến giờ tôi chỉ biết nếu đi ngược dòng kênh này thì sẽ là đường lên núi, nơi mà hằng năm má con tôi thường chăn vịt.

Mát quá, khác hẳn với không khí trên bờ! Gió mang theo hơi nước thổi rì rào khiến hai hàng dừa như chuyển mình  đu đưa theo điệu nhạc của thế giới thiên nhiên diệu kì, tán nào cũng to và rộng tỏa um bóng mát. Thỉnh thoảng lại có vài con cá đớp nước kêu lỏm bỏm, có một loài rất đặc biệt giữa cái xứ miền Tây hoang vu này; đó là con cá thòi lòi. Nó màu xám, có hai chi nhỏ dưới bụng dùng để di chuyển bộ hành trên bờ; mỗi lần trông thấy là tôi lại muốn tóm ngay một con nhưng nó rất nhanh, quẫy mạnh đuôi lấy đà và lao tủm xuống nước.

Nhớ có lần hai chị em tôi đi bắt ếch, nhìn con cá thòi lòi mà cứ tưởng ếch thật nên vồ ngay nhưng không may nó vọt bất ngờ khiến Hai lao vào một vũng bùn lớn gần đó. Câu chuyện khiến tôi buồn cười mãi.

- Hoa gì đây nhỉ? Nhìn như thể cánh bướm nhỏ vậy.

Hai vớt từ dưới dòng kênh lên một loài cây gì đó có hoa màu vàng trông rất đẹp.

- Em cũng không biết nữa! Chắc ai đó đã vứt nó xuống dòng nước này.

Thuyền trôi trên dòng kênh hơn chục phút. Thoáng từ xa tôi thấy thấp thoáng một mặt sông rộng lớn, vui mừng quá tôi nhảy xổm dậy reo vang khiến chiếc  xuồng lắc lư.

- Sông Tiền! Sông Tiền kia rồi..! Đẹp quá chị ơi!

Chị Hai càu nhàu.

- Ngồi yên nào, té bây giờ!

Nhắc đến sông Tiền là nhắc đến dòng sông có những cù lao mênh mông rộng lớn đến nỗi người ta có thể lập làng lập xóm định cư trên đó được. Bờ bên kia chính là tỉnh Kiên Giang trù phú còn phía bên này là quê tôi, tỉnh Bến Tre. Bến Tre quê tôi có nhiều danh lam thắng cảnh đẹp tự nhiên, có ý nghĩa lịch sử như cồn Long, Lân, Quy, Phụng. Khách du lịch khắp nơi đổ nườm nượp về đây hằng năm để ngắm cảnh, thưởng ngoạn nhưng tôi thì chưa được đi thăm thú nơi nào cả, chỉ nghe thoang thoáng người ta kể thế thôi. Nhìn về phía đàng Tây là chiếc cầu Rạch Miểu đồ sộ bắc ngang qua dòng sông Tiền, nó có hình dáng của một cây cung khổng lồ đang chĩa thẳng mũi tên của mình về phía bầu trời, hồi còn đi học cô giáo tôi kể đây là chiếc cầu hiện đại mang tầm cỡ đầu tiên được kiến trúc sư trẻ Việt Nam thiết kế và thi công trực tiếp. Mặt sông lấp loáng ánh bạc buổi ban trưa, thuyền bè trên sông tấp nập di chuyển. Có những chiếc chở du khách được sơn màu sặc sỡ, phía trước trang trí một đôi mắt lớn như thể con cá kình lớn đang lướt nhanh trên mặt nước vậy.

- Khi nào có tiền rồi mình sẽ đi trên những con thuyền đó chị nhỉ?

- Số của mình chỉ đi trên chiếc xuồng cũ kĩ rách rưới này thôi! Đừng mơ mộng nữa ông tướng!

Tôi cười khì khì, nhưng vẫn mong điều ấy có thể trở thành sự thật trong một ngày không xa. Trên sông những bông hoa vàng lại trôi dạt nhiều hơn, có cả chùm hoa lớn thật rực rỡ. Tôi cảm thấy như đó là dấu hiệu dẫn đường đến kho báu khổng lồ.

- Chị ơi! Mình ngược dòng sông xem những bông hoa vàng này sẽ đưa mình đến đâu đi chị!

- Ừ! Chứ giờ chị cũng không biết đi đâu nữa!

Thế là hai chị em tôi lại ngược dòng sông đi tìm sự thật của loài hoa vàng kì lạ này. Con xuồng nhỏ dập dờn trên từng đợt sóng, gió trên sông phả mạnh vào mái tóc và nghe được cả những tiếng lật phật của tà áo, nắng cháy như thiêu như đốt; tôi có cảm giác như mình là một vị thuyền trưởng đang chỉ huy trên con thuyền đi vào miền cổ tích. Thấp thoáng sau hàng cây xanh kia dường như có một bí ẩn, có những đàn bướm lớn đủ màu sắc đang bay dập dờn như là chào đón, như là níu kéo, như là mê hoặc những đôi mắt một lần trông thấy chúng trong đời vậy.

- Chị ơi chèo qua bên kia đi!

Tôi tin chắc rằng cảm nhận của mình là đúng sự thật.

- Chị ơi! Nó kia rồi..!

Khoảnh khắc nghệ thuật khiến tôi choáng ngợp, mẹ thiên nhiên như đang vẽ ra một bức tranh sơn dầu với những gam màu nóng bỏng đánh bật cả khối không gian đa chiều rồi quyện chung tất cả những bông hoa, dòng nước và bầu trời thành vũ điệu slow tình yêu ngọt ngào và hài hòa tuyệt đối. Trước mắt tôi giờ là thiên đường hoa vàng trải tít tắp mãi không khuất tầm mắt đang dập dờn theo chiều gió trên mặt nước. Ánh nắng ban chiều chiếu rọi khiến mọi thứ cùng nhau trở nên rực rỡ và huy hoàng hơn, màu xanh ngọc ngà của những chiếc lá non mơn mởn, mặt nước long lanh óng ánh như rát cả một thảm bạc quý giá.

Có một cô thiếu nữ bận áo bà ba trắng chèo thuyền từ trong rừng hoa rực rỡ ấy ra tựa như nàng tiên rời bỏ khu vườn của mình để bay xuống nhân gian tìm kiếm chuyến lữ hành thú vị.

Chị Hai vẫy tay chào cô gái ấy.

- Chị gì đó ơi… cho em hỏi đó là loài hoa gì vậy?

Tôi nghe thấy một thanh âm trong trẻo cất lên, ngân vang trong tâm trí và gắn liền với hình ảnh về loài hoa ấy.

- Đó là bông điên điển nở trên sông Tiền..! Loài hoa của sông nước đó em..!

Bông điên điển, cái tên nghe giản dị quá. Người con gái khuất bóng dần sau những rặng cây xanh phía biền bãi trù phú của cù lao Chàm.

Con xuồng nhỏ nhè nhẹ lướt trên sông, trong phút chốc hai chị em lạc vào mê trận rừng hoa điên điển. Tôi chưa bao giờ thấy một loài hoa nào đẹp và ấn tượng như thế, hương thơm dịu nhẹ rất đặc trưng không lẫn vào đâu được. Những cánh bướm xanh, đỏ, vàng bay rập rờn xung quanh, tôi thầm nghĩ đây sẽ là nơi mang lại nguồn cảm xúc dồi dào cho những sáng tác nghệ thuật của mình.

Hai nhanh tay với nhẹ hái một bông rồi cho ngay vào trong miệng nhai chỏm chẻm như bà cụ non.

- Chan chát…Ngọt ngọt… vị lạ lắm này Tý ơi!

Vị của nó lạ thật, chan chát trên đầu lưỡi ngòn ngọt thanh thanh khi nuốt vào cổ họng.

Bỗng dưng một cơn gió lớn ùa đến khiến cành lá rung chuyển mạnh mẽ, những cánh vàng bị cuốn đi trong khoảng không gian tĩnh lặng của buổi chiều tàn. Cánh vàng trổ xuống như mưa trút nước, cánh vàng bay vào chiếc xuồng nhỏ bé, cánh vàng ùa vào cơ thể tôi như một bàn tay tri kỉ nhân ái. Phía xa mặt trời đang dần xuống bóng, riêng tôi cảm xúc này sẽ sống mãi trong những sáng tác nghệ thuật, trong tiếng thơ và trong những câu văn.


 

Võ Hữu Hải

Sinh viên K12 lớp kinh doanh quốc tế- ĐH Kinh tế - Luật

Xin chân thành cảm ơn bạn!