Cái Na

DS Bài Viết

Tác Giả:

Tôi vừa đi học về, chạy vọt vào nhà. Tôi thấy một con bé da găm đen, gầy và hình như nó trạc tuổi tôi. Mẹ tôi từ trong nhà bếp nói vọng ra. “Từ hôm nay, Na sẽ giúp việc nhà cho mẹ. Con chào Na đi, bạn bằng tuổi đấy”. Tôi chào Na, chạy tót ra ngoài nhà chơi.

Hằng ngày, mẹ đi làm, dặn nó ở nhà nấu cơm nước, giặt quần áo, dọn dẹp phòng khách. Tôi được mẹ giao nhiệm vụ dạy Na cách dùng bếp ga, nồi cơm điện, máy giặt…Nó cũng chẳng giỏi gì nhưng cuối cùng mọi việc cũng êm xuôi. Vào một buổi tối, tôi xuống dưới  bếp để uống nước bỗng tôi gặp một cái bóng đen đang lụi cụi làm gì đó. Tôi vốn sợ ma, với trí tưởng tượng phong phú về cái bóng đen đó, tôi đánh vỡ cốc nước và chạy nhanh vào nhà tắm. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cái Na. Lúc đó, tôi mới bình tĩnh trở lại. Tôi ra khỏi nhà tắm rồi tiến đến cái máy giặt đặt ở góc trong của cái nhà gần gian bếp. Tôi chỉ tay về cái máy giặt “ Dại thế, sao không vơ hết quần áo vào trong cái máy này, làm thế tổ cực thân, mệt người thôi.” Nó đi đến cái máy giặt, lệch người ôm thau quần áo giặt dang dở, bỏ vào máy. 

Một hôm, tôi bị mất cái ví màu nâu cánh gián, trong đó tôi có để ít tiền dành dụm và vài thứ lặt vặt. Tôi xáo tung mọi thứ trong các phòng, nhưng kết quả là chẳng có. Rồi tôi đoán già, đoán non, nghĩ ra đối tượng là Na. Tôi lao xuống nhà như tên bay và hỏi nó nhưng nó lắc đầu. Tôi tức quá, tôi đi mách với mẹ, rồi tôi còn lục tung những đồ cũ kĩ, nhàu nát của nó. Tôi vùng vằng chạy về phòng, còn cái Na, nó không phản ứng gì cả. Nó chỉ ngồi bệt xướng đất khóc rưng rức.

Kể từ đó, tôi coi cái Na như kẻ thù; mặc cho mẹ đã giải thích, khuyến cáo tôi. Cuối cùng, ít lâu sau, mẹ cũng đành gửi nó về quê và cho một bọc quần áo lành lặn nhưng nó không chịu nhận. Nó về quê, khóc rưng rức, nghẹn đắng. Tôi thở phào, nhẹ nhõm. Vào một buổi trưa nọ, khi tôi lấy gạo nấu cơm, tôi phát hiện ra ở trong thung gạo có cái gì đó. Oa! Đố là cái ví màu nâu cánh gián, mọi thứ trong đó vẫn còn nguyên và kèm theo một tờ giấy nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc: “Tao thấy phòng mày bẩn, luộm thuộm quá, tao dọn dẹp rồi thấy cái ví, mà sao cái ví mày bẩn thế. Tao bỏ hết vào máy giặt nhưng chưa kịp trả lại thì mày lại nghĩ xấu về tao. Tao buồn. Mà tao cũng chẳng để bụng chuyện đó nữa đâu. Chúc mày ở lại mạnh khỏe, học giỏi”.

Tôi ngồi im, tôi khóc. Tôi thật là ích kỉ, nhỏ nhen. Nhiều lúc tôi chỉ mải mê nghĩ cho mình nhưng không biết bên cạnh mình, xung quanh mình có người bạn thật buồn khổ, cô đơn. Bây giờ đây, dù có muốn tôi cũng không thể gặp lại Na để xin lỗi nữa. Ngàn lần xin lỗi mày Na ơi!

                             

NGUYỄN HẠNH LIÊN

LỚP 9E -  TRƯỜNG THCS TRƯNG NHỊ – HÀ NỘI
NĂM HỌC  2004 – 2005