Tác Giả:
Mỗi khi vô tình chạm phải những vết sẹo dài và mảnh trên tay nội, con lại không kìm nổi những cảm giác xót xa mà thủa ấu thơ con không biết định nghĩa là gì, nhưng giờ thì con đã hiểu…
Chuyện đã qua lâu lắm rồi, và giờ đây những vết thương cũng đã không còn làm nội đau nhức mỗi khi trái nắng trở trời. Nhưng đối với con đó mãi mãi vẫn là một kỷ niệm khó quên, mà nhờ nó con mới biết nội thương con đến nhường nào…
Con còn nhớ, lúc con còn bé xíu thì tóc nội đã bạc phơ, da nội nhăn nheo mà hằn lên đó là những nốt đồi mồi. Mắt nội mờ đục, và một đôi chân gầy gò, kiệt quệ, nội vẫn thường dắt con đến trường một cách khó nhọc. Nội không thể cùng con nô đùa, chạy nhảy, cũng không thể nắn nót, sửa cho con từng nét chữ vụng dại của thủa thiếu thời. Bù lại, mỗi đêm nội vẫn ngồi bên giường con, đưa bàn tay run rẩy vuốt mái tóc khét nắng của con và kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích diệu kỳ. Nội đã mang thế giới đầy màu sắc rực rỡ và huyền thoại ấy khắc sâu vào tâm hồn con, với những người tốt sẽ luôn gặp những điều tốt lành, để rồi trong những giấc mơ ngô nghê của tuổi thơ, con vẫn thấy mình là cô bé lọ lem bé nhỏ và nhem nhuốc, rồi sẽ có một bà tiên tốt bụng đến với bao nhiêu phép màu kỳ diệu, hay một cô công chúa xinh đẹp ngủ trong khu rừng thơm ngon đầy hoa trái.
Hơn hết thảy con vẫn mong ước có một cây đèn thần, có một vị thần trong đó có ban cho con thật nhiều điều ước… và trong niềm khao khát trẻ con ấy con tin rằng trong số những cây dầu trong nhà chắc chắn có một cây đèn thần.
Vậy là cứ mỗi lần bố mẹ di làm, con lại lén với lấy những cây đèn dầu và cố sức miết lấy miết để chờ một vị thần xuất hiện. Không ăn thua, con lấy luôn cả vạt áo trắng mẹ mới mua để cọ vào cây đèn. Nhưng lần nào cũng vậy, con đều thất vọng trước những cây đèn đã được chà đến bóng láng. Thế rồi có một hôm, con chợt nhớ đến cây đèn trên bàn thờ. Cây đèn nhỏ, với cái bóng trong veo, lăn tăn những bọt thủy tinh xanh biếc “chắc chắn là thần đèn rồi”, con thầm nghĩ. Thế nhưng chiếc bàn thờ quá cao so với con, con khệ nệ chồng hai chiếc ghế lên nhau rồi cứ chênh vênh như thế mà trèo lên cố sức với cây đèn. Cùng lúc ấy, hai chiếc ghế tròng trành rồi đổ xuống, cây đèn vỡ vụn, còn con thì khóc thét lên vì đau và sợ hãi. Nội từ ngoài sân thì hớt hải chạy vào vấp ngã mấy lần vì cuống quýt lo âu. Khi đến được gần con, nội phải quỳ xuống đất, hai bàn tay nội bị những mảnh thủy tinh đâm rỉ máu, nhưng dường như nội chẳng thấy đau, “đừng sợ, đừng sợ, có nội đây rồi…” Nội ôm con vào lòng, hai bàn tay máu đã chảy thành vệt, hoen lên cả chiếc áo của con.
Cho đến tận bây giờ con luôn trách mình rằng sao ngày đó con quá ngốc nghếch, phải chi lúc đó con chạy về phía nội thì tay nội sẽ không có nhiều vết sẹo như thế này…Tuổi thơ con đã trôi xa, những vết sẹo giờ chỉ còn những vết chỉ dài hằn trên tay nội. Nhưng nội ơi, nội có biết không, không cần có một vị thần nào và những điều ước xa xôi nào cả, ngay từ khi còn bé thơ, nội đã thắp sáng ngọn đèn thần trong con bằng một thứ tốt đẹp và thiêng liêng – đó là tình yêu thương .
HỒ QUỲNH ANH
LỚP 8B - THSC TRƯNG NHỊ - HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 - 2005