Chiếc áo màu xanh rêu

DS Bài Viết

Tác Giả:

Tôi đã từng rất yêu mẹ khi còn nhỏ. Giờ vẫn vậy, nhưng hình như sự cách biệt giữa hai thế hệ và cái tính cách kiêu kỳ, bướng bỉnh của cô bé mới lớn trong tôi đang làm tình cảm mẹ con ngày càng ngăn cách.

Tôi ít chú ý tới mẹ hơn và trong cách nói chuyện vẻ thơ ơ lạnh nhạt. Cũng chính vì vậy, mà tôi lại phải hối hận.

Ngày hôm ấy, cách đây chưa lâu, đi học về tôi đã thấy mẹ chờ ở phòng khách từ bao giờ. Thờ ơ cất tiếng “Con chào mẹ ạ!”, tôi định lên phòng ngay để thưởng thức đĩa nhạc mới mượn được của đứa bạn thân thì mẹ gọi giật lại:

-  Con ra đây mẹ bảo!

Hơi uể oải bước lại, tôi thấy mẹ rút từ trong túi ra một chiếc áo in hình con mèo nhỏ giương cái bản mặt vênh vênh đáng ghét lên nhìn tôi với con mắt " khinh đời"

Mẹ nói liền một mạch, không điểm nhấn (có lẽ là do sợ “ thính giả” sẽ “ cắt phăng” lời mẹ nói bằng giọng“cao chót vót” của sự phản ứng, nhanh nhạy 

- Hôm nay, mẹ đi qua một cửa hàng, thấy cái áo này đẹp nên mua cho con!

Tôi ngó trân trân vào chiếc áo, rồi gào lên:

- Tại sao mẹ có thể chọn một cái áo màu xanh rêu “ gớm ghiếc” thế này cơ chứ! Mặc nó vào, trong con sẽ chẳng khác gì một… “bà già đau khổ”!

Mẹ vẫn rất bình tĩnh:

-  Nhưng với chiếc áo thẫm màu, có lẽ không làm bẩn nó!

Tôi cũng chẳng chịu hạ bớt giọng đi chút nào

- Nó chỉ hợp với mẹ thôi! Con đã nói nhiều lần là con sẽ tự chọn quần áo cho mình. Con lớn rồi!

Mẹ cũng bắt đầu tức giận:

- Con không cần chứ gì? Vậy thì từ nay, mẹ sẽ không bao giờ mua quần áo cho con nữa!

- Con sẽ không mặc chiếc áo này! Mẹ lạc hậu quá rồi! – Tôi cũng ức chế hét lên, rồi phi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại,  “Mẹ thật cổ lỗ sĩ, quá là lạc hậu!”

Trong một phút, tôi chợt nghĩ: “ Mẹ sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ ru con, yêu thương con tha thiết. Mong cho con luôn luôn ngoan hiền, giấc no say…”, giai điệu du dương của ca khúc “ Mẹ yêu” cất lên bỗng làm tôi giật mình: “ Mình có quá quắt không nhỉ, mẹ đâu có lỗi trong chuyện nay! Đó có lẽ chỉ là do sự cách biệt tuổi tác mà thôi. “ Ôi, hình như mình đã quá đáng thì phải!”… Cứ như vậy, suốt đêm, tôi trằn trọc mãi, nghĩ về mình rồi lại nghĩ về mẹ, nỗi hối hận bắt đầu dâng lên trong lòng tôi. Và tôi quyết định phải làm một điều gì đó.

Tôi để lại mảnh giấy nhỏ trên bàn trước khi cùng bố tới trường từ sáng sớm.

    “ Con xin lỗi mẹ về những lời nói không đúng mực (ngoại trừ việc chiếc áo thực sự không hợp với con!). Con xin hứa với mẹ là con sẽ không bao giờ  cáu giận một cách tùy tiện nữa!

                                                             Yêu mẹ!

                                                            Nhóc Bee

Đến chiều về, nhìn tờ giấy vẫn còn nguyên, nhưng bên dưới đã có thêm dòng chữ : "Và mẹ cũng hứa sẽ không bao giờ  lựa chọn cái thứ màu xanh rêu “chuối” không thể tả ấy nữa nhé!”.

                                                          Mẹ yêu con

Ôi trời, không thể ngờ mẹ lại vui tính đến vậy!

Ôm chặt bức thư mẹ viết, tôi nhảy cẩng lên hết ầm ĩ: “Mẹ ơi! Mẹ thật tuyệt vời!”

Từ hôm đó bức tường ngăn cách giữa hai mẹ con đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi lại yêu thương mẹ, và tôi cũng hiểu rằng: dù trong hoàn cảnh nào, mẹ là người yêu tôi nhất!”

 

                              

 CHỬ PHƯƠNG LINH

 LỚP 8H1 – THCS TRƯNG VƯƠNG – HÀ NỘI

 NĂM HỌC  2004 - 2005