Tác Giả:
Gia đình tôi không giàu mà cũng chẳng quá nghèo để mở một cửa hàng nhỏ. Mẹ tôi ngày ngày trông coi cửa hàng và bán những thứ tạp hóa tinh tinh như bánh, kẹo, kem, ổi…
Sáng nay vừa thức giấc, tôi đã nghe thấy tiếng nện búa chan chát ngoài đường. Tôi lững thững bước ra thì thấy bố tôi đang cặm cụi làm cái gì đó ở trên cao. Tôi bước lại gần và hỏi :
- Bố ơi! Bố làm gì trên đó thế?
Bố từ trên cao nói vọng xuống:
- Bố đang treo biển con ạ.
- Treo biển gì vậy hả bố?
- À, thì bố chỉ viết mấy chữ “ở đây bán mèo con” để người ta biết mà đến mua thôi.
- Ơ! Bố định bán mèo hả? Chúng còn nhỏ lắm ai thèm mua chứ.
- Con không biết đó thôi, người ta thường nuôi mèo để dạy nó mà.. Với lại nhà ta còn chỉ nuôi được một con mẹ thôi, không thể nuôi đàn con lớn lên được. Nếu giữ mãi chúng không sống được thì cũng tội nghiệp lắm!
Tôi thở dài buồn bã, đằng nào cũng chẳng ngăn nổi quyết định của bố, vì bố vốn là người quả quyết trong công việc.
Tấm biển của bố linh nghiệm thật, mới treo lên mà đã có khách vào mua. Một cô bé thân hình mảnh dẻ, ốm yếu đã đứng trước cửa từ lúc nào. Cô bé lên tiếng nhỏ nhẹ:
- Chú ơi! cháu mua một chú mèo con.
- Bố tôi từ trong bước ra:
- Ồ! Cháu mua mèo hả?
- Vâng ạ! cô bé nhanh nhảu đáp
Thế giá mỗi con là bao nhiêu hả chú?
- Cũng tùy, từ hai mươi ngàn đến bốn mươi ngàn. Tùy vào kích cỡ của chúng để trả giá cháu ạ.
Có bé mở nắp khóa, móc ra từ trong cặp sách một ít tiền lẻ.
Cháu chỉ có mười ngàn đông thôi. Chú cho phép cháu xem chúng nhé.
Bố tôi mỉm cười hiền hậu, vừa kêu “meo…meo…” bố vừa gõ gõ cho lũ mèo con ra chào khách. Ngay lập tức, sáu chú mèo con lon ton chạy ra vây quanh bố, một chú chậm chạp theo sau.
Cô bé kêu lên:
- Ôi đẹp quá!
Và sau một hồi ngắm nghía, cô bé chỉ vào con mèo khập khễnh:
- Con mèo ấy làm sao thế ạ?
Bố tôi ngập ngừng trả lời:
- Tội nghiệp, sinh ra nó đã thế, chân nó bị khiếm khuyết nên phải khập khễnh suốt đời.
- Đây chính là con mèo cháu muốn mua.
Cô bé tỏ vẻ rất thích thú.
- Không, chú nghĩ cháu không muốn mua nó đâu. Còn nếu cháu thật sự thích nó thì chú tặng cháu đó.
Cô bé chìa tay đáp một cách quả quyết:
- Cháu không muốn được chú tặng. Nó cũng đáng giá như những con mèo khác và cháu sẽ trả tiền cho chú.
- Không đâu cháu sẽ ghét nó cho mà xem. Nó không thể chạy nhảy vui đùa với cháu được.
Cô bé không nói gì, cặp mắt mở to như muốn khóc. Và từ từ cô đưa tay kéo ống quần lên để lộ chiếc chân trái bị teo. Cô bé ngước nhìn ba tôi chậm rãi nói:
- Cháu cũng đâu thể chạy nhảy vui đùa, và con mèo nhỏ này cũng cần một ai đó thông cảm chú ạ!
Bố tôi sững người trước câu nói của cậu bé. Và bỗng nhiên ông cúi xuống đặt hai bàn tay lên đôi vai gầy của cô.
- Cháu đúng là một cô bé ngoan và giàu lòng nhân hậu nữa. Thôi được, chú sẽ bán cho cháu con mèo đó.
Cô bé sung sướng và cảm ơn bố tôi rối rít. Đôi mắt thật ngây thơ ứa ra những giọt nước mắt – giọt nước mắt của tình thương.
Tôi lặng đi đứng nhìn theo cái bóng nhỏ của cô bé bước ra khỏi cửa, và dần khuất sau tán lá bàng xanh thẳm. Tôi chợt nghĩ: “ Cuộc sống thật vui tươi và ấm áp làm sao”
ĐỖ THỊ KIM CHI
LỚP 8/1 THCS VĨNH NINH – QUẢNG BÌNH
NĂM HỌC 2004 – 2005