Con trai yêu và một trận đòn... oan

DS Bài Viết

Tác Giả:

Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi. Lúc đó con trai mới học lớp Bốn.

Đám học sinh rủ nhau đi chơi ngoài bờ sông. Bãi cỏ ven Thịnh Lang xanh mềm, cát mịn phẳng và đẹp lắm. Bọn trẻ thường tìm đến đó thư giãn, đá bóng mỗi chiều sau giờ học.

Vậy mà buổi trưa… Cả trường nháo nhào hoang mang vì một học sinh mải đuổi bóng mà tụt xuống hố sâu và không bao giờ về nữa…

Nắng nhòa trên đường. mệt đói..buồn thương trở về nhà. Cả trường không ai nghĩ gì đến hôm nay là ngày gì nữa.

Mình về đến nhà. Dắt chiếc xe Mipha màu xanh, tiếng bánh và nan hoa kêu lách tách. Ngày ấy có xe Mipha mà đi là oai lắm đó nhé! Cái cổng sắt mở toang. Hoa giấy đỏ rụng đầy sân nhà. Hàng xóm im ắng lạ. Không  thấy con trai đâu. Mình ngó ra sân bóng - nơi nó hay chạy thục mạng- không. Hàng xóm thân thiết cũng không.

Nắng nhễ nhại. Mình lao ra đường gọi và gọi. Không thấy.

Hoảng loạn. Lo tột độ . Mình khóc và bổ nhào đi tìm.

Tự nhiên mình nghĩ đến bãi sông  sau nhà. Đến cậu học sinh vừa nãy. Đến con trai.

Vừa chạy ra sông vừa khóc. Hàng xóm đuổi theo. Nửa tiếng trôi qua.

 

Bãi cỏ ven sông Đà. Những vầng hoa xuyến chi trắng tinh trải mênh mông.. Phía xa, nắng chảy ròng ròng trên cỏ, trên cát.

Cái bóng lũn cũn của nó lẫn trong hoa cỏ may, lẫn trong đám hoa dại vươn cao.

Con trai đó. Nó mặc cái quần sooc kẻ Thái Lan. Cái áo lính thủy bám đầy cỏ may. Mặt đỏ ửng đầm mồ hôi và những lấm tấm hạt cây điền điền bám vào.

Nó cuống quít dạ thưa rồi chạy vù về dúi cái gì đó sau vô tuyến . Mình điên lên trong lo lắng tột cùng và hoảng lọan lên vụt cho con mấy roi  thật đau rồi bỏ vào bếp. Nó im lặng ..rồi  nằm… rồi thấy ..nó khóc.

Buổi chiều. Gọi con dậy ăn cơm. Mình mới kể chuyện buổi trưa, cái chết của c ậu học trò khi ra bờ sông, nỗi lo lắng sợ hãi của mẹ.. và dặn con..Mình lúc đó mới hỏi. Con ra đó làm gì một mình vào buổi trưa. Con có biết mẹ lo thế nào không?

Nó đứng dậy, ra đằng sau vô tuyến.

-  Con đi hái hoa tặng mẹ ngày 8.3.

Mình thấy trong tay con trai một chùm hoa dại xuyến chi đã  héo rũ. Mình nhòe nước mắt ôm lấy con trai.

- Ừ! Đúng rồi! Hôm nay là ngày 8.3. Mẹ xin lỗi con trai.

Hôm nay muốn ghi lại để nhớ một câu chuyện đáng yêu và lỗi lầm của mình khi đã đánh con. Có lúc, mình là một bà mẹ tồi thế đấy. Ôi ! Ngày 8.3 ơi !


 

Chị Lê Mai Thao 
Giáo viên trường THCS Lê Quí Đôn Thành Phố Hòa Bình
Xin chân thành cảm ơn chị!