Tác Giả:
Trước đây Tâm là một học sinh giỏi toàn diện. Nhưng sau vụ tai nạn lần đó, chiếc xe tải đã đã cướp đi cái chân trái của Tâm, cậu học hành sút hẳn đi. Tâm không còn là học sinh giỏi nữa.
Tâm rất mặc cảm với cái chân của mình. Lúc tan học, Tâm thường lẩn thẩn bên bờ sông như người mất hồn. Hải là người bạn rất tốt của Tâm, cậu đã khuyên Tâm nhiều lần nhưng không kết quả. Một hôm, vừa lúc mẹ đưa Tâm đi học thì Hải đến:
- Bác ơi, bác để cháu đưa Tâm đi học, bác đi làm cho kịp giờ ạ.
- Cảm ơn cháu, vậy thì bác đi nhé.
Rồi Hải quay lại hỏi Tâm:
- Tâm này một tuần nay sao cậu không nói gì với tớ? Cậu ghét tớ hả
- Không phải, Tâm trả lời.
- Tớ biết cậu buồn lắm, nhưng cậu là học sinh giỏi, phải biết cố gắng chứ. Sau này, cậu làm nhà khoa học rồi tự chữa bệnh cho mình được đó mà? Nếu bị bệnh, tớ cũng sẽ đến làm bệnh nhân của cậu.
Tâm có vẻ tươi tỉnh hơn, cậu nói:
- Thế cậu chữa gì?
Hải ngớ ra:
- Ờ…ờ…À chữa óc!
Rồi cả hai phì cười.
Từ hôm đó Tâm đã lạc quan hơn, bài vở đã trở về với điểm chín, mười. Chiều nào hai bạn cũng ra bờ sông ngồi học bài, cả hai bù đắp cho nhau những chỗ hổng của kiến thức. Tối tối, Tâm sang nhà Hải học thêm môn Anh văn. Cứ thế hai tháng rồi ba tháng, Tâm đã khá hơn và học giỏi hơn trước rất nhiều. Thấm thoát mà đã hết năm học. Lễ bế giảng đã đến. Hôm đó, lớp Tâm có hai học sinh giỏi. Mọi người ngơ ngác: “Ơ chỉ có Tâm thôi mà”, rồi thầy hiệu trưởng đọc to tên:
- Mời em Nguyễn Văn Tâm và Đinh Văn Hải lên nhận quà.
Tâm vô cùng sung sướng, tay cầm gói quà mà mặt đỏ tưng bừng: “Cảm ơn Hải, cảm ơn cậu lắm”.
Thế là Tâm đã vượt qua chính bản thân mình đúng như lời thầy cô vẫn thường hay dạy “Có công mài sắt có ngày nên kim”
MAI TẤT ĐẠT
LỚP 5B – THDL ĐOÀN THỊ ĐIỂM
NĂM HỌC 1998 -1999