Tác Giả:
Hình ảnh quê hương trong trái tim tôi rất đẹp. Đó là nơi có con sông xanh biếc, đã cho tôi bao kỷ niệm trưa hè. Những con thuyền thấp thoáng xa xa. Những buổi chiều gió mát, lũ trẻ tung tăng những cánh diều với bao ước mơ thơ mộng.
Cái hình dáng quê hương thân yêu đó như bài ca vĩnh cửu. Liệu có ai tự hỏi:"Quê hương là gì nhỉ''? Quê hương chính là tất cả trong mỗi chúng ta. Chúng ta, ai cũng đều có quê hương của riêng mình dù là nhỏ bé. Nó là lời ru ầu ơ ngọt ngào của mẹ và là những câu truyện cổ tích của bà. Cứ như thế, hình ảnh quê hương đã đi vào lòng tôi thật nhẹ nhàng và sâu sắc. Chính nơi đây tôi đã cảm nhận được tình cảm giữa người với người, ở nơi đây tôi có ngoại – người tôi yêu thương nhất.
Quê tôi là một vùng quê nghèo, nằm ven bờ sông Mã. Từ nhỏ tôi đã được ngoại dắt ra bờ sông hóng gió. Vào những đêm trăng thanh gió mát, ngoại thường kể cho tôi nghe những câu truyện cổ tích kì diệu. Sau mỗi câu truyện cổ tích ngoại kể, ngoại thường hỏi tôi:
“Con học được gì sau câu truyện ngoại kể?”. Mỗi câu truyện của ngoại là một bài học cho tôi. Cứ dần dần như thế tình cảm giữa hai bà cháu ngày càng khăng khít. Nhưng vốn là một đứa bé ngang ngạnh, lại được cả nhà nương chiều nên tôi rất nghịch ngợm. Trò chơi nào càng nguy hiểm tôi càng có hứng tham gia. Tôi luôn là chủ nhân trong những trò nghịch dại như thế. Chính vì thế, chúng bạn đặt cho tôi cái biệt danh rất nghịch:'' Vua xứ quỷ''. Chỉ cần nghe là các bạn cũng biết tôi nghịch ngợm tới mức độ nào. Theo quy luật của tự nhiên” “Gieo nhân nào ắt nhận được quả ấy.” Sự nghịch ngợm của tôi đã làm hại chính tôi và ngoại. Vào cái hôm tai hại ấy...
- Bà ơi! Bà ! ( tiếng cái Hà thất thanh gọi)
- Có chuyện gì vậy cháu!
- Bà…ơi…vừa...vừa...
- Có chuyện gì cháu cứ nói bình tĩnh cho bà nghe nào.
- Cái Nhị ( chính tôi đây) vừa bị ngã xuống sông. Người ta đang đưa nó vào trạm xá xã.
- Cháu… cháu bảo cái Nhị làm sao cơ?
- Nó muốn vớt mấy cái phao trôi ngoài sông, những vì đường trơn nên nó bị trượt ngã xuống sông. May mà người ta đến kịp thời. Bà nhanh vào với nó đi ạ.
Thế rồi khi tôi tỉnh lại
- Bà ơi! Cháu xin lỗi bà, cháu hứa từ nay sẽ không đi chơi lung tung và nghịch ngợm như thế nữa.
Lúc ấy, tôi đâu có ăn năn đến vậy, tôi chỉ sợ bà đánh đòn mà thôi.
Nhưng tất cả lại đi ngược suy nghĩ của tôi…
- Sao cháu dại thế? Nếu cháu có làm sao bà sống sao nổi.
Vừa nói bà vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc. Nhìn đôi mắt của bà, tôi cảm thấy ân hận và xấu hổ vô cùng. Nhưng cũng thật trớ trêu, những ngày tôi nằm trên giường bệnh cũng là những ngày khốc liệt nhất đối với gia đình tôi, cũng như bao nhà khác ở quê. Tất cả mọi người đều phải chịu sự hoành hành của cơn lũ dữ dội. Ngày lũ về cùng là ngày bao cánh đồng lúa bị ngập úng trong mênh mông biển nước. Tôi đau đớn biết bao khi nghe từng tiếng thở dài của bà: “Thế là mùa này mất trắng rồi, không biết sống thế nào đây?”. Cả nhà đôn đáo chạy ngược, chạy xuôi để kiếm tiền chữa bệnh cho tôi (từ lần ngã ấy, bệnh viêm phế quản của tôi lại tái phát mới khổ). Sau mấy ngày nhà tôi vẫn không vay được tiền, vì thế bà phải bán đi chiếc nhẫn vật kỷ niệm ngày cưới của ông bà đi để lấy tiền chạy chữa. Nhìn ngoại, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng , tôi không thể tha thứ cho mình. Ngoại đã hi sinh cho tôi cũng bởi vì :''Ngoại thương tôi - đứa cháu nghịch ngợm''. Sau chuyến ấy, tôi trở lên ngoan ngoãn. Tôi đã tự hứa với bản thân mình là sẽ không bao giờ để ngoại lo lắng, buồn phiền vì tôi. Tôi cảm ơn ngoại nhiều lắm!
Giờ đây, tôi đã khôn lớn và tôi đã có thêm rất nhiều kỷ niệm. Những những kỷ niệm về bà không bị phai mờ theo thời gian. Cho đến hôm nay và mãi mãi về sau ánh mắt ngoại dành cho tôi sẽ không phai mờ, nó sẽ dõi theo từng bước đi của tôi. Ánh mắt ấy chính là sự dẫn dắt tôi trên bước đường đời, đôi mắt ấy chính là tất cả tình cảm của bà dành cho tôi. Tôi yêu và thương ngoại nhiều lắm! Tôi muốn hét to lên rằng:
“ Ngoại ơi! Con yêu ngoại!”
TRƯƠNG THỊ HUỆ
LỚP 8A2 – THCS QUẢNG HƯNG – THANH HÓA
NĂM HỌC 2004 - 2005