Tác Giả:
Bố tôi là bộ đội đóng ở xa, chỉ có mẹ và tôi sống cùng nhau trong ngôi nhà ở phố khá xinh đẹp. Dù chỉ có hai người, nhưng mẹ và tôi sống rất vui vẻ.
Hôm đó,mẹ tôi dắt về một con bé yếu ớt xanh xao. Tôi chưa hết ngạc nhiên thì mẹ bảo:
- Đây là bé Nguyên. Từ bây giờ, Nguyên sẽ sống cùng mẹ con mình, con được làm chị rồi đấy.
“Cái gì? Con bé rách rưới, gầy guộc này lại là em mình ư?”- Tôi nghĩ
- Vậy hả mẹ? – Tôi đáp với tâm trạng bực tức.
Cái không khí nóng nực làm tôi tức tốinhư chưa bao giờ được được tức tối “Mẹ quý nó hơn mình rồi, trông mẹ âu yếm nó như vậy mà”.
Từ khi Nguyên về nhà tôi, mẹ mua cho nó rất nhiều quần áo mới, mẹ lại mua cho nó cả vở và bút nữa. Tôi tị với nó thì mẹ bảo “Em nó còn nhỏ, lại sắp đi học con phải nhường cho em mới phải. Vả lại con có nhiều quần áo rồi còn gì”. Mẹ càng nói thế, tôi lai càng ghét Nguyên hơn. Nó đi đâu, làm gì, tôi đều dể ý, theo dõi với con mắt dò xét. Nếu có gì sai, tôi còn có cớ để “méc” với mẹ nữa chứ. Nhưng chả có dịp nào.
Tuần trước, bố gọi điện báo hôm nau bố sẽ về. Tôi và mẹ đều rất vui. Nguyên chắc là chưa thấy bố bao giờ nên háo hức lắm. bố về, mua cho tôi một chiếc váy màu trắng có viền hoa, tôi thích thú nhìn Nguyên “Không biết bố sẽ mua cho nó cái gì, bố thương mình nên chắc chỉ mua quà cho mình thôi”. Vậy mà bó rút từ trong va – ly con gấu bông đưa cho Nguyên.
- Đây là quà bố tặng con!
Bố cũng biết nhà có thêm Nguyên?
Con gấu đó tôi dã ao ước từ lâu. Tôi vứt váy xuống ghế, ấm ức chạy vào phòng, khóc òa lên.
Bố ngạc nhiên:
- Con sao vậy?
- Bố mẹ chỉ quý cái Nguyên, con ghét nó, con ghét nó! - Tôi nức nở .
Đúng lúc ấy Nguyên bước vào, bộ dạng nó trông rất tồi, khác hẳn với cái vẻ nhanh nhảu, hoạt bát thường ngày. Tôi hét lên không kiêng nể:
- Ra khỏi phòng tao! Bố tao đâu phải bố mày.
Và…tôi nhận ngay một cái tát.Tôi sững sờ nhìn bố
- Có phải nó là con riêng của bố không? Tôi hét lên
Bố lặng đi, hồi lâu mới đáp:
- Bố mẹ cũng có lỗi vì đã không nói sớm để con biết. Em Nguyên là con gái một đồng đội của bố. Chú ấy là liệt sĩ ngay giữa thời bình. Mẹ bé Nguyên mới mất vì một căn bệnh hiểm nghèo. Bố bàn với mẹ lên đón bé Nguyên về để nuôi, để nguyên được đi học, con cũng có chị, có em…Con làm bố buồn quá!
Hóa ra, tôi với Nguyên là con của hai người đồng đội, hai người bạn. Thế mà…. Tôi thầm kêu lên trong ý nghĩ hối hận...
Ôi! Em gái! Chị xin lỗi nhé.
LÊ THANH THÙY
LỚP 7/1 – THCS LÊ QUÝ ĐÔN – TP. HẢI DƯƠNG
NĂM HỌC 2004 - 2005