Tác Giả:
Tặng chị K.LMùa xuân này mẹ cho tôi về Huế.
Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…
Từ nhỏ đến giờ tôi đã nghe mẹ kể về Huế, mưa Huế thế nào, nắng Huế ra sao… vầy vậy thế, và mới chỉ biết Huế qua mẹ… lơ mơ trong tiếng hát ru…
À… ơi… ơi… ru em théc cho mùi, chờ để má đi chợạ…ơi…để má đi chợ chứ mua vôi ăn trầu… à… à… ơi… mua vôi chợ Quán mà chợ Cầu, chứ mua cau Nam Phổ… mua trầu mà chợ Dinh ơ…ơi…
Thế rồi, tôi đặt chân lên đất Huế thật... Mà sao lúc tôi đến Huế thì trời không nắng mà cũng không mưa. Trời như đang bệnh, nắng ôm ốm, mây đầy trời mà mưa không rơi. Sông Hương hiện ra mà cảm thấy mờ mờ như là một dòng nước huyền ảo nào đang lững lờ trôi trước mắt hình như chỉ có những sợi tóc của mẹ đang bay, mang gió sông Hương chạm nhẹ vào má mình là có thật.
Tới lúc được đặt chân lên ngôi nhà cổ kính của bà ngoại, tôi bước rón rén, sợ những viên gạch cổ đã trăm tuổi sẽ bị đau. Hóa ra không phải, bước chân trẻ con sẽ làm cho không khí trong nhà ấm lên, bà ngoại đã ôm lấy tôi và bảo thế.
Khi đã bạo dạn lên, tôi bắt đầu đi lung tung khắp nhà, xem những bức tượng Phật cổ kính, nhìn những bông mai tứ quý đang nở trên cành được cắm trong một bình gốm cổ, rồi chạy ra sân xem bể nước mưa và hòn non bộ cùng những chậu hoa cúc, hoa lan…
Trong nhà nghe thấy tiếng rì rào của các mẹ và bà “răng, mô, ni tê… chừ…” Hóa ra vui quá, tôi được xem làm bánh, nào bánh nậm, bánh bột lọc, bánh bèo… Lại được xem những con tôm đỏ chót đã thành tôm chua, và xem những miếng đậu phụ đã được biến thành “phoma” gọi là món “chao”… Tôi lúc chúc ngồi chen vào giữa các bà các cô và cũng thích thử gói bánh xem sao.
Bà ngoại nhìn tôi trìu mến hỏi:
- Con thích làm “con yêu bánh nậm” à?
- Dạ, “con yêu bánh nậm” là sao, ngoại?
Bà ngoại tôi cười ngặt nghẽo, chắc bà vui lắm:
- Là răng nì… là có con yêu tinh nghịch trong cái bánh nì… là con gái Huế đó.
- Thì con là … “con yêu bánh nậm”!
Bà ngoại tôi gật đầu, nói khẽ vào tai tôi: “Ui chao ơi… nói cái chi mà dễ thương”… rồi bà bày cho tôi cách gói bánh, tôi nhìn theo những ngón tay của bà mà thấy thương, thương nhiều.
Nhưng thực ra tôi rất chóng chán, chỉ gói được độ ba bốn cái bánh, tôi đã muốn bỏ đi chơi rồi. Tôi thích chạy ra vườn, vì thấy trời hình như đã hết bệnh, có vẻ nắng đã lên.
Tôi chạy ra vườn sau, vườn rộng hơn và có nhiều cây, nhiều cỏ. Có cái cây chi ở phía góc vườn xa xa mà ra hoa như hoa hồng mà không phải hoa hồng. Tôi chạy thật mau tới, nhưng khi đến gần cây, tôi lại bước thật rón rén và hơi hồi hộp nữa. Cây như đang vẫy lá chào tôi. Bộp, một bông hoa rơi lướt qua mái tóc tôi và lăn xuống đất. Tôi nâng bông hoa lên trên tay, cánh hoa màu hồng nhưng lại dày như lá cây bỏng chứ không mỏng như cánh hoa hồng, hoa sen… nhị hoa hình tròn màu vàng như một cái bánh trứng đặt giữa những cánh hoa tỏa mùi thơm rất nhẹ hơi ngòn ngọt, chà, một bông hoa mà khi nhìn mình lại cảm thấy thật bắt them, chỉ muốn đưa lên miệng cắn một miếng. À, đó là hoa hải đường, mẹ đã kể cho tôi rồi nhỉ.
Tôi nhặt những bông hoa đẹp nguyên lành đã rơi trên mặt đất. Ngồi xuống bãi cỏ, tôi xếp những bông hoa lại thành hình cong cong như mặt trăng lưỡi liềm. Lặng yên, tôi ngắm nhìn hoa cứ y như đó là những nàng tiên đang đứng rất yêu kiều và ca một bài ca thật êm khe khẽ mà âm thanh lại mượt mà như tiếng nước sông Hương đang vỗ nhẹ vào bờ cỏ bên đường kia. Rồi, bỗng nhiên tôi thấy mình nhỏ lại, nhỏ lại như một con kiến đi lon ton đến bên những bông hoa. Ồ, lạ chưa, từ trong những bông hoa những nàng tiên hoa bước ra, mỉm cười chào tôi, nói với tôi những tiếng ríu rít gì đó mà tôi không hiểu. Rồi, bỗng từ trên cành cây xanh lá, đang la đà trong gió, tiếng nhạc rộn ràng vang lên y như có các nhạc công dế, nhạc công chuồn chuồn, bươm bướm ở đâu tới, chơi đàn tưng bừng.
Thế rồi các nàng tiên mời tôi nhảy múa, ban đầu tôi đứng ngẩn ngơ, không biết nhảy chi cả. Các nàng tiên bèn cầm tay tôi bảo tôi bước đi bước lại, vui quá, tôi bắt đầu nhảy múa với các nàng tiên, thật say sưa… không biết là trời đang nắng hay đang mưa, trời đang tối dần lại hay sao nữa… Rồi, có cánh hoa nhỏ nào bay vào mắt tôi. Không phải cánh hoa hải đường, mà đó là một cánh mai vàng nhỏ xíu, nhẹ bỗng chợt làm tôi sực tỉnh. Tôi lại nghe thấy một tiếng chuông ngân nga, không phải một tiếng mà cả một hồi chuông, à đó chính là tiếng chuông chùa Thiên Mụ, một tiếng chuông kỳ lạ như vọng từ trên trời xuống, sa vào mặt nước sông Hương rồi lại vọng lên vào tai tôi sao? Chợt trước mặt tôi, các nàng tiên tan biến đi đâu. Tiếng đàn nhạc cũng tắt lặng. Trước mắt tôi lại chỉ là những bông hoa hải đường đứng thành vòng cung trăng khuyết, trên từng cánh hoa, màu hồng đang chuyển dần sang màu tím trong ánh nắng chiều.
Bên tai tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi: “Con ơi, con đang ở đâu?”
Tôi cố cất tiếng lên: “Mẹ ơi, con đây” thế mà sao tôi không thấy một âm thanh nào vang lên cả, miệng tôi không phát ra tiếng, đầu tôi thấy nằng nặng… Rồi bỗng đâu có bàn tay nào đặt lên trán tôi ấm áp, tiếng bà ngoại tôi:
“Răng mi nằm ngủ ở tê?”
Ồ hóa ra tôi đã nằm lăn ra ngủ trên bãi cỏ dưới gốc cây hải đường. Người tôi lúc ấy lấm lem, trên má và trên tay đều dính bùn đất và cỏ dại, mẹ tôi bảo tôi phải đi tắm. Mẹ tôi có vẻ bực bội hay sao đó: “Con bỏ đi chơi một mình làm mẹ gọi hết hơi, lo quá trời, lần sau thế này không cho về Huế nữa!”
Nghe mẹ nói thế mà tôi muốn khóc òa. Tôi mếu máo nói: “Sao mẹ muốn về Huế mà mẹ không cho con về Huế?”
Chà… mẹ tôi thở dài rồi lấy khăn lau mặt cho tôi: “Chà… mẹ chịu rồi!”
Bà ngoại tôi đứng nhìn cảnh đó rồi cười tủm tỉm.
Tối đó tôi được ăn một bữa cơm ngon ơi là ngon, toàn là những món ăn Huế vô cùng dễ chịu.
Và, trước khi đi ngủ, tôi đã kể cho mẹ và bà nghe giấc mơ của tôi dưới gốc cây hoa Hải đường. Khi tôi kể xong, mẹ có vẻ hết giận tôi.
Tôi bỗng nhìn bà ngoại, nghe tôi kể mà mắt bà tôi như sáng lên, bà vui lắm:
- Thế là cháu đã gặp các nàng tiên hoa.
- Ô, thế bà cũng biết các nàng tiên hoa à?
- Có chứ, bà gặp thường thường…
Nghe bà nói thế, tôi thích lắm và nhớ lắm. Khi đã bay lên trời cao, tôi ngoái xuống nhìn về Huế, xuyên qua lớp mây trắng như bông kia, tôi như nhìn thấy căn nhà cổ kính, và nhìn thấy bà tôi bên cây hoa hải đường, hình như bà đang cúi xuống nhặt một bông hoa dưới đất và trò chuyện… cùng ai?
Nhà văn Lê Phương Liên
Xin chân thành cảm ơn chị!