Gốc bàng ngày ấy

DS Bài Viết

Tác Giả:

Con đường dẫn vào trường ngập tràn nắng. Những chiếc lá bàng cứ bay tứ tung, quấn lấy chân nó. Vậy là nó đã xa trường thật rồi. Xúc động biết bao khi nhìn quanh quẩn một hồi, nó lại nhìn thấy gốc bàng kỷ niệm... Năm nó học lớp 10, ngày đầu nhận giáo viên mới, nó thấy hồi hộp lắm. Rồi thầy bước vào lớp. Không có gì nổi bật, người thầy cao, khuôn mặt rám nắng, đôi mắt lặng lẽ đến lạnh lùng. 
Nó vốn là đứa ít cười, ít nói. Bạn bè của nó chỉ là bút thước, sách vở và một khoảng không gian dưới gốc cây bàng. Nó chẳng bao giờ nghĩ thầy biết điều này. Vậy mà thầy lại hay trò chuyện với nó, khích lệ tinh thần nó nhiều hơn. Nhưng nó vẫn thản nhiên, trầm lặng, đơn độc.


Mọi việc sẽ cứ tiếp diễn như thế nếu không có một ngày thầy nhìn thấy nó ngồi dưới gốc bàng trong giờ ra chơi. Nhẹ nhàng bước tới, thầy đặt bàn tay ấm áp lên bờ vai nó, an ủi, động viên. Vội gạt đi những giọt nước mắt, nó cúi đầu chào thầy.
- Cuối giờ ở lại gặp thầy nghe!
- Dạ... - Nó lí nhí.
Không hiểu sao bữa học hôm ấy, nó lại mong muốn được gặp thầy đến vậy. Hết tiết, nó chạy thật nhanh ra gốc bàng quen thuộc. Thầy đã đợi nó tự bao giờ rồi. Thầy nở nụ cười thân thiện:
- Em ngồi đi, thầy có chuyện muốn nói.
- Vâng ạ!
- Thầy muốn nói chuyện với em như hai người bạn chứ không phải với tư cách của một giáo viên đâu nhé!
- Dạ...
- Em ạ! Trong cuộc sống ai lại chẳng có nỗi buồn. Nỗi buồn của em liệu thầy có thể sẻ chia không? Đừng giữ kín trong lòng, hãy nói ra với thầy. Thầy sẽ giúp em. Nhưng em cũng phải tự vượt lên chính mình, luôn lạc quan. Sống không phải cho mình mà sống vì mọi người, như thế em sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.


 
Kể từ ngày ấy, thầy luôn quan tâm tới nó, an ủi, cổ vũ nó hết mình. Khi thì giúp nó giải bài toán khó, lúc lại cùng với nó tham gia hoạt động đoàn trường. Lúc khác lại thấy hai thầy trò hò hét, cổ vũ cho đội bóng của lớp. Lần đầu tiên, nó thấy nhiều điều tốt đẹp xung quanh.
Thầy chuyển công tác ngay sau học kỳ một. Cho tới ngày thầy đi, nó chẳng hề hay biết. Nó nhận được lá thư với lời chúc ngắn ngủi của thầy: "Chúc em hạnh phúc và thành công. Nhớ đừng khóc, thầy vẫn luôn ở bên em. Khi nào buồn hãy tìm đến gốc bàng, em nhé!". Nó gấp lá thư lại, tiếng nấc bỗng thôi thúc nước mắt nó tuôn ra nhưng nó cố kìm nén...
Mọi chuyện đã trở thành kỷ niệm êm đẹp của một thời học sinh. Cây bàng giờ cao lắm, tán bàng che rợp cả một góc sân trường.


Nó đang bước đi trên con đường mà thầy đã chọn, dẫu rằng con đường ấy còn nhiều khó khăn. Nhưng nó tin rằng lời thầy dạy sẽ là đôi cánh giúp nó vượt qua mọi thử thách. Ngước nhìn từng chiếc lá bàng xanh biếc, nó thấy vui sao. Nếu có ai hỏi về thầy chủ nhiệm lớp 10A5 năm ấy, nó sẽ trả lời rằng: không có gì nổi bật, người thầy cao, khuôn mặt rám nắng, đôi mắt lặng lẽ đến lạnh lùng nhưng lại đầy ắp tình thương của người thầy giáo...




 
Tô Thị Thắm
Lớp Quản Trị Văn phòng B, Cao đẳng Sư phạm Đồng Nai,

Xin chân thành cảm ơn bạn!