Tác Giả:
Mùa đông sắp về. Dường như sự co lại của không gian khiến con người hay hoài niệm.Mùa đông có thể khiến ai đó ngủ vùi trong quên lãng. Nhưng cứ khi nhìn những hàng cây xà cừ trên đường đi làm về trút hết lá chỉ còn lại những cành nâu khô khỏng tôi lại chợt thấy thương thương mùa đông. Khi nhìn lên những con dốc mù sương trong buổi sớm qua sông, tôi lại bỗng dưng nhớ. Nhớ da diết những gì đã qua. Bởi ký ức vốn là một phần máu thịt của đời sống.
Tôi nhớ những buổi sớm mùa đông. Ngôi nhà chìm trong giá lạnh.Vườn chuối se sắt, lá tả tơi. Nhớ dáng mẹ gầy tất tả trở dậy, lúi cúi đi làm khi màn đêm vẫn đen kịt và cái lạnh ngọt sắc của phố núi như ngấm vào chiếc áo bà ba nâu và gương mặt hiền từ của mẹ. Tôi và đứa em gái cố co mình lại bé nhỏ trong chiếc chăn sui màu nâu cha giữ lại từ ngày Tây Tiến. Chiếc chăn mỏng và bé, đắp chiều nào cũng thiếu. Ngó bóng mẹ gầy khẽ mở cửa đi vào màn đêm, tôi chỉ muốn khóc. Đến tận bây giờ vẫn nhớ dáng cao gầy của mẹ và giọng nói: Thôi nào! Ngủ đi con…khi mẹ biết tôi dõi theo bóng mẹ.
Tôi nhớ như in những buổi sáng mùa đông trở dậy. Bao giờ cũng bắt đầu với công việc nhóm bếp. Củi thì ướt, đôi tay tôi bé nhỏ cố gắng nhen nhóm chiếc đóm bằng cật nứa phơi suốt buổi chiều. Ánh lửa đỏ lẫn sương, hắt lên bức tường đất nhạt nhòa ảo mờ chờn vờn. Chỉ khi nào thấy siêu nước bắt đầu sôi bùng bục là thấy phấn chấn. Bởi vì tôi biết mình đem lại niềm vui bé nhỏ cho cha. Cha ngồi bên bàn nước, chờ đợi. Ánh đèn dầu đủ hắt lên tường nhà bóng cha lặng lẽ. Nước sôi rồi hả con? Cha đón tôi bằng nụ cười và ánh nhìn đầy hàm ơn.
Cha cẩn thận pha trà, đợi trà ngấm đều thì từ từ rót ra chén. Khi chiếc chén sứ màu xanh ánh lên màu nước thì tôi bắt đầu cảm nhận vị chè thơm ngan ngát. Chè pha nước mưa trong và ngọt. Cha thích thú lắm! Ông cẩn thận rót cho tôi một chén. Đó là sự ban thưởng cho công lao của con gái đấy. Và từ đó, tôi biết thế nào là thưởng thúc chè khi bình minh chưa lên. Cha - một tay nâng chén chè thận trọng tận hưởng hương vị, tay kia đeo cặp kính cận dầy cộp lên mắt, với tờ báo quân đội và nói: Chè mang lại cho cha sự tĩnh tâm cần thiết nhất. Cha thích thói quen này. Tôi tin cha nói đúng.
Tôi nhớ mùa đông những buổi lên nương kiếm củi.Mẹ dậy sớm lắm hì hụi gói cho hai chị em bọc lá chuối xôi ngô. Lá chuối nướng trên bếp than thơm thơm. Không dám ăn ngay dù đói. Phải lội qua ba dòng suối, hai thác nước nữa, đến tận thác ba, cái thác mệt đến đứt hơi mới dám ngồi nghỉ tự thưởng cho cố gắng ấy. Khi bên suối là dòng thác đổ ầm ào, khói tỏa mù mịt trắng xóa, phía bên trên cheo leo vách đá, hai chị em giở gói xôi ngô mẹ chuẩn bị hít hà hương thơm ngầy ngậy, tận hưởng từng chút, từng chút một. Chao ôi là ngon. Tỉnh cả người. Vừa thấy phục mình quá! Ôi là sự vĩ đại.
Hình như trong những hạt xôi ngô ấy là hương của lá chuối nướng, vị ngọt và ngậy, bùi của mỡ, đỗ xanh, gạo nếp và cả vị của lá cây rừng, của thác nước ầm ào giá lạnh, của giọt mồ hôi và tình yêu thương của mẹ. Tôi hồi đó ao ước, rồi hứa với em gái : Cứ ăn đi! Sau này đi làm có tiền rồi chị sẽ mua toàn xôi ngô cho em…Bây giờ mỗi lần nhớ lại, cô em gái nói: Đó là món ăn ngon nhất của em đấy.Và tôi tin.
Tôi nhớ ơi là nhớ những đêm mùa đông thơm nồng mùi mía nướng. Quê tôi mía bắt đầu vị ngọt khi gió heo may về. Bếp lửa đêm khi anh trai từ đơn vị trở về. Anh kể tôi nghe cuộc sống và ước mơ của anh. Anh chơi đàn ghi ta giai điệu mà bây giờ mỗi khi nghe lại ca sĩ Tuấn Ngọc hát vẫn xúc động. Đồng xanh là chốn đây thiên đường cỏ cây..là nơi bầy thú hoang đang nô đùa trong nắng say… Đây những bờ suối vắng phơi mình bên lùm cây. Đây những dòng nước mát vẫn trôi êm về thung lũng…Giọng anh ấm áp, mênh mang, ánh mắt anh trai hiền lành và xa xăm..Tự nhiên tôi muốn ước mơ. Tôi muốn bay và thấy mọi điều thật đẹp..Đồng xanh ơi! Mùa đông của tôi! Bếp lửa nướng những tấm mía tím thơm mùi mật ngọt, nướng sắn lùi bở tơi và vỏ thơm thơm ngầy ngậy.Thứ sắn trồng trên đất đen bao giờ cũng là thứ hấp dẫn khi được nướng trên than hồng, gỗ bồ đề cháy đượm trong đêm đông .
Mùa đông đang về. Tôi đã cẩn thận mua tận Bát tràng bộ ấm chén của nghệ nhân thật đẹp. Chè Thái Nguyên lúc nào cũng sẵn. Nhưng cha giờ đã xa lắm. Ông ở đâu đó giữa không gian thăm thẳm. Tiếng ghi ta, hình ảnh thân thương và giai điệu đồng xanh của anh trai cũng đã lẫn vào mây trắng. Không còn...không còn đâu nữa. Mùa đông vẫn về và nỗi nhớ dâng lên, dâng lên khiến tôi ngột ngạt. Tự nhiên bỗng ước lại bé nhỏ ngày xưa, lặng lẽ trở dậy đun ấm nước mưa cho cha phà trà nóng mỗi sớm mai lên. Ước ngồi bên anh trai lắng nghe giai điệu ghi ta, giọng hát trầm ấm và gương mặt hiền từ của anh. Lắng nghe kỷ niệm về và thấy mùa đông mang màu trầm nâu ký ức.
Chị Lê Mai Thao
Giáo viên trường THCS Lê Quí Đôn Thành Phố Hòa Bình
Xin chân thành cảm ơn chị!