Tác Giả:
Mai đã là ba mươi Tết, gia đình tôi náo nức dọn nhà để chuẩn bị cho năm mới. Nhanh thật ! Ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết một năm. Và chỉ tối mai thôi đã hết một năm với biết bao kỷ niệm vui buồn.
Nghĩ tới đó, quên bẵng tính lười biếng thường ngày.
- Mẹ có cần con giúp gì không?
Mẹ tròn xoe mắt rồi chợt mỉm cười.
- Được, con quét phòng con đi
- Hừ - tôi giận dỗi. Lần nào cũng vậy, hễ tôi “đột xuất” là mẹ lại bắt tôi dọn phòng. Nào! đầu tiên là moi hết rác trong gầm gường ra đã. Dễ đến cả năm rồi tôi chưa quét dọn. Chà! Nào giấy, nào rác, nào hạt na…túa mồ hôi. Tôi “mới” “moi” được đầy một xô rác, tôi cúi đầu một vòng xem còn tí rác nào không. Ơ! Hình như tít sâu trong gầm gường có một khúc gỗ. Một khúc gỗ nhỏ. Hay là… tôi lặng lẽ nhìn lên bàn thờ.
Câu chuyện xảy ra cách đây ba năm. Hồi tôi mới bảy tuổi, nhưng vẫn còn nhớ như in. Hôm đó là đêm giao thừa sau khi chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng, gia đình tôi “cụng ly” đón mừng năm mới. Mẹ cười tươi:
- Năm mới mẹ chúc con gái học giỏi, ngoan ngoãn!
Rồi mẹ mở tủ lấy ra một gói giấy bóng kính. Tôi mở ra. Ồ! Một chiếc áo khoác hồng. Đẹp quá!
Tôi chưa hết ngạc nhiên bố đã mở túi xách, lấy ra chiếc ba lô vàng có in hình chú chuột Míc- ki đang “đá lông nheo”.
- Đây ! Phần thưởng của bố cho con gái rượu đây!
- Bố!
Tôi reo lên và ôm choàng lấy cổ bố. tôi chợt nhìn sang ông. Ông mỉm cười trìu mến.
- Úm ba la! Úm ba la! Búp bê đâu hiện ra!
Ôi ! Con búp bê ! Có phải con búp bê cô dâu ở cửa hàng mà lần trước mình chỉ cho ông xem không nhỉ ?
- Đây quà của ông đây! Ông biết cháu thích búp bê nên tặng cháu đấy! Ông định mua cho cháu cô búp bê cửa hàng nhưng không đủ tiền nên đẽo cho cháu cô búp bê này đây.
Ông cười và đưa cho tôi một cô búp bê bằng gỗ xấu xí, đen xì, chẳng có váy vủng gì cả.
Tôi hậm hực:
- Trời ơi! Búp bê gì mà xấu như quỷ ấy! Ông cầm lấy đi, cháu chẳng cần đâu.
Ông sững sờ. Nét mặt ông trở nên buồn bã, ông lặng lẽ đi về phòng.
- Mai! sao con hỗn với ông thế hả!
Thế là hôm ấy (kể cả là ba mươi Tết), tôi cũng bị bố cho một trận nên thân. Và từ ấy, mặc dù tôi đã hết lời xin lỗi ông nhưng chẳng bao giờ tôi thấy ông cười nữa. Và con búp bê từ ấy cũng mất luôn.
Ba tháng sau ông mất…
Còn tôi. Tôi đã cố gắng tìm lại con búp bê ấy, vì giờ đây tôi mới hiểu được giá trị thực sự của nó. Tuy nó đơn xơ, giản dị thế nhưng nó chưa đựng cả tấm lòng yêu thương của ông dành cho tôi. Cứ nghĩ tới cảnh ông hì hục đục đẽo con búp bê, vừa làm, ông vừa lau những giọt mồ hôi chỉ để làm vui đứa cháu nhỏ của mình. Vậy mà, chẳng những tôi không cám ơn ông mà còn vô tình làm ông buồn. Mỗi lần nghĩ tới, tim tôi lại đau nhói…
Tôi lấy cán chổi khều khúc gỗ ấy ra mà lòng hồi hộp. Nhưng đó… chỉ là một chiếc chân gường bị gãy...
BÙI LAN PHƯƠNG
(NĂM HỌC 1996-1997)