Mái ấm gia đình

DS Bài Viết

Tác Giả:

Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết được mình sinh ra ở đâu. Tôi chỉ nhớ rằng từ nhỏ tôi đã gắn bó với trại trẻ mồ côi. Mỗi khi nhìn thấy những đứa bạn cùng lứa với tôi được gia đình cho đi chơi đâu đó là tim tôi lại đau nhói.

Tôi khao khát mình có một mái ấm như những đứa bạn cùng lứa, nhưng lại tự hỏi: “ Chẳng biết mình được sinh ra ở đâu nhỉ? Quê hương mình ở đâu? Bố mẹ mình như thế nào? Họ có nhớ đến tôi nữa không”. Đối với tôi đó là một câu hỏi khó. Tôi chẳng biết trả lời vì sao, từ nhỏ tôi đã bị bỏ rơi và được trại trẻ mồ côi đưa về chăm sóc, nuôi dưỡng. Cách đây không lâu, tôi được một gia đình giàu có, nhưng lại hiếm con nhận về làm con nuôi. Từ khi bước chân theo họ về nhà, tôi lo lắng, mình có được hưởng tình yêu bố mẹ từ họ không?

 Từ khi về, tôi được thương yêu và chăm sóc chu đáo. Chỉ ít lâu, tôi đã bao bọc tình thương yêu của bố mẹ mà tôi ấp ủ bấy lâu. Trái lại, khi đã nhận được tình thương, tôi đã không cho bố mẹ tình yêu thương của người con mà còn làm phiền lòng cha mẹ. Cho đến một hôm, Tôi và các bạn đang chơi đá cầu, chẳng may cầu vướng phải một cành cây cao trên ngọn. Để chứng tỏ tài năng của mình, tôi trèo lên cây lấy cầu. Khi trèo lên gần ngọn, tôi giẫm lên một cành cây. Bỗng nhiên: “Rắc” – Tôi bổ nhào xuống đất bất tỉnh. Lúc tỉnh dậy tôi mới biết mình nằm ở trong bệnh viện. Bên cạnh giường bệnh, của tôi là mẹ. Mẹ ngồi trầm lặng, mắt mẹ đẫm lệ. Tôi đã nhìn thấy trong mắt mẹ nỗi sợ hãi hoảng hốt. Đến khi tôi cầm bàn tay mẹ, mẹ biết tôi đã tỉnh. Mẹ nói: 

- Con có đau ở đâu không? Khổ thân con. Chắc con bị đau lắm? Thấy mẹ tôi hỏi:

- Bố đâu hả mẹ? Mẹ chưa kịp trả lời, nhìn sang bên tôi thấy bố nằm một giường khác. Khuôn mặt bố xanh xao. Tôi đã chợt hiểu ra mọi việc. Tôi hỏi mẹ, nước mắt giàn dụa. 

- Bố có sao không mẹ?

- Bố truyền máu cho con nên còn yếu. Nghỉ ngơi vài ngày lại khỏe hẳn lại thôi.

   Tôi thấy thương bố mẹ vô cùng. Dù không phải mang nặng đẻ đau sinh ra tôi, nhưng họ đã cho tôi hết tình thương yêu. Vậy tôi để bố mẹ thất vọng về tôi! Tôi rất hối hận. Nhưng tôi đã hiểu tình thương yêu cao cả  bố mẹ đã dành cho tôi. Tôi đã xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ ngoan ngoãn học hành để được xứng đáng với tình yêu thương của bố mẹ.

   Bây giờ tôi đã đủ vững tin để trả lời với mọi người những câu hỏi khó mà tôi chưa giải đáp được. Tôi cảm ơn ông trời đã cho con một mái ấm. Mái ấm đã mang lại cho con những hạnh phúc khôn xiết, đắp vững nền móng cho con để con bước vào một tương lai tốt đẹp. Tôi cũng ước sao các bạn trẻ như tôi cũng gặp may mắn và cảm nhận được mái ấm gia đình như tôi.

                                                                                       

                                            

NGUYỄN VÂN ANH

NHÀ THIẾU NHI VIỆT ĐỨC
NĂM HỌC  2004 - 2005