Mãi mãi một tình yêu

DS Bài Viết

Tác Giả:

Bố mẹ sang nước ngoài làm việc đã được năm, sáu năm. Cũng bằng thời gian ấy, Thảo sống cùng bà nội và chưa phút giây nào là nguôi nhớ đến cha mẹ mình.

Hôm ấy, một sáng đầu thu, trời trong xanh và đẹp đến lạ kỳ. Như mọi ngày khác, Thảo dậy sớm tập thể dục rồi vào ăn sáng cùng ông bà. Chợt, có tiếng chuông vọng vào phòng bếp. Thảo vội chạy ra mở cửa. Nó không tin vào mắt mình nữa. Con bé đứng đó, yên lặng trong giây lát..

-  Thảo! Bố Minh, mẹ Mai đây mà con!

-  Bố…mẹ…Con…con chỉ sợ mình đã nhìn nhầm…Để con vào báo với ông bà rằng bố mẹ đã về.

Đã lâu lắm rồi gia đình Thảo mới có một bữa cơm ấm cúng như vậy. Ai cũng thấy hân hoan, phấn khởi. Nếu tính thật kỹ thì đã năm năm rưỡi bố mẹ Thảo mới trở về nhà. Không vui sao được!

Đêm ấy trăng khuyết. Và dường như, niềm vui của Thảo cũng chưa được chọn vẹn. Con bé nằm bên mẹ mà cứ trằn trọc, thao thức mãi vẫn chưa ngủ được. Từ khi lên gường, nó không ngưng suy nghĩ về những lời nói của bố mẹ sau bữa cơm. Chỉ một tháng , một tháng nữa thôi là con bé sẽ đi sang Pháp cùng bố mẹ để tiếp tục học. Vậy Thảo sẽ sắp phải xa ông bà và những người bạn học thân thiết của mình thật sao? Con bé cố nhắm mắt nhưng giấc ngủ vẫn chưa tới với nó…

Trong một tháng, đến ngày cuối tuần là Thảo được cha dẫn đi chơi công viên, còn mẹ thì đưa tới cửa hàng để mua những bộ quần áo mà nó vẫn hằng ao ước. Cả bố lẫn mẹ đều dành tình yêu thương cho co con gái. Nhưng dù thế nào thì “chuyện sang học ở Pháp” thỉnh thoảng vẫn cứ thoáng qua trong đầu Thảo. Lòng nó nặng trĩu khi nghĩ tới giây phút chia li…

Thế rồi, ngày đó cũng đã đến. Lúc ngôi trong phòng chờ, bà nói với Thảo:

-  Bố mẹ đã phải làm việc vất vả thì mới có đủ điều kiện để đưa cháu sang Pháp học. Vì thế, cháu phải cố gắng học thật tốt. Học xong về Việt Nam làm việc. Đừng quên lời bà dặn…

Cả hai bà cháu nắm chặt tay nhau, rơm rớm nước mắt… Và chiếc máy bay cất cánh, bắt đầu một chuỗi ngày dài đằng đẵng Thảo phải sống xa ông bà, bè bạn.

Ở Pháp, mỗi lúc có thời gian, Thảo lại ngồi một mình đọc sách hoặc viết thư cho ông bà. Ngược lại, cứ gần hai tháng, ông bà lại gửi thư. Trong thư, lần nào ông bà cũng nhắc Thảo: “Cháu phải ăn thật nhiều để có sức khỏe mà học tập”.

…. Khi Thảo học năm thứ nhất đại học thì hay tin ông mất. Rồi không lâu sau, bà cũng ra đi. Thảo về Việt Nam chịu tang ông bà mà trái tim nó đau đớn tột cùng. Nhưng nhớ đến lời dặn của bà ở sân bay cách đây năm năm , khi sang Pháp lần thứ hai, Thảo đã cố gắng hết mình, chăm chỉ học tập để không phụ lòng tin của ông bà.

Sáu năm sau Thảo trở về Việt Nam khi đã có trong tay tấm bằng thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh. Thảo mỉm cười hạnh phúc. Bởi lẽ, có một tình yêu quê hương, yêu Tổ quốc luôn luôn cháy bỏng trong tim Thảo, nồng nàn, không bao giờ có thể đổi thay…                               
                                           

 

 

NGUYỄN THU HÀ

LỚP 7M – THCS TRƯƠNG VƯƠNG – HÀ NỘI 
NĂM HỌC  2004 - 2005