Tác Giả:
Làng quê tôi cũng giống như bao làng quê khác. Nơi có con đò, giếng nước, lũy tre. Nhưng một cảm giác bỗng nôn nao ùa về trong tôi mỗi khi tôi bước đi trên con đường đất mịn. Có lẽ trên mảnh đất thân yêu này đã từng lưu giữ ký ức thời ấu thơ.
Lại một lần nữa tôi đặt chân lên bãi cỏ xanh mượt của làng quê. Chính trên bãi cỏ này đã in dấu những trò chơi của của tuổi bé thơ. Tôi làm sao có thể quên được những khuôn mặt mếu máo khi bị ngã, những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khi diều mình bay thật cao, thật xa. Giờ nhìn những đứa trẻ chơi thả thuyền trong sự thích thú tôi như muốn trở về ngày xưa, trở về những kỷ niệm đầy yêu thương.
Hồi ấy, tôi trong sáu tuổi, cũng là sáu năm bà vật vã chăm nuôi cho đứa cháu bé bỏng. Chưa bao giờ tôi phải buồn bã hay cảm thấy lạnh lẽo khi ở bên bà. Bà luôn sưởi ấm lòng tôi bằng những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ. Bà đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm bằng lời ru và những lần đung đưa chiếc võng. Trong cuộc sống thanh bình và yên ả ấy tôi còn được cảm nhận những mùi hương của khu vườn nhỏ bé. Nhưng thời gian tươi đẹp sao lại ngắn ngủi đến thế. Tôi nhận ra rằng mình không được nằm bên bà từ một tối nào đó. Tôi mếu máo và đi tìm bà. Mẹ tôi an ủi
- “Bà đang ốm, cần được nghỉ ngơi, khi nào bà khỏe bà lại ngủ với con.”
Câu nói của mẹ lại như đặt ra tia hy vọng vào lòng tôi. Tôi chờ đợi. Một ngày trôi qua…Rồi hai ngày…Ngày thứ ba đã đến nhưng sao tôi vẫn không thấy bà đâu? Hay bà muốn xuất hiện bất ngờ để tôi ngạc nhiên. Tôi sung sướng và tưởng tượng đến giây phút được sà vào lòng bà . Tôi chạy đến góc vườn: “Bà ơi”, chạy vào trong nhà, trong bếp: “Bà ơi”., “Bà đâu rồi? ”. Chẳng ai trả lời câu hỏi ấy của tôi. Không khí lại yên ắng như trước. Rồi bỗng nghe bà sẽ đến một nơi mà chẳng ai có thể gặp được, mọi người nói vậy. Trong suy nghĩ thơ dại của tôi nó chỉ hiện lên hình ảnh: tôi sẽ không bao giờ gặp bà. Sẽ chẳng bao giờ được nghe bà kể chuyện hát ru. Sẽ chẳng bao giờ tôi còn được ăn những món ăn bà nấu, được cùng bà ra vườn hái quả. Ôi! Tôi không muốn đánh mất những thời gian đẹp đẽ đó. Tôi chạy đến bên mẹ và òa khóc:
- “Mẹ ơi, con không muốn bà đến nơi ấy. Con muốn bà ở lại với con cơ”
Với khuôn mặt buồn bã và mệt mỏi. Mẹ biết rằng chẳng thể dấu tôi được nữa. Mẹ nói:
- “Giờ bà mệt lắm, không nói chuyện được với ai. Nếu con gấp đủ một trăm chiếc thuyền với đầy lòng kính yêu bà thì có lẽ bà sẽ ở lại.”
Như chưa dám tin vào sự thật tôi lại hỏi mẹ:
-“Thế ai nói với mẹ điều đó?”
Mẹ trả lời:
- “Những thiên thần đấy con ạ”.Tôi rụt rè đặt niềm tin vào những chiếc thuyền, vào những thiên\.thầnTôi bắt đầu gấp những chiếc thuyền chở đầy tia hy vọng. Một chiếc, hai chiếc rồi mười chiếc…Dần dần tôi hăng say với công việc này hơn. Trong thời gian miệt mài ấy, tôi không biết rằng bà đã sắp rời xa tôi mãi mãi. Tôi vẫn gấp nhưng không kịp giữ bà ở lại. Đã quá muộn rồi…
Mẹ nằm với tôi trên chiếc võng khi trăng đã lên cao. Tôi hỏi mẹ với một giọng đã mệt:
- “Tại sao bà đi mà không nói cho con biết? Hay do lỗi của con. Con chưa gấp đủ một trăm chiếc thuyền mà”
Mẹ nhẹ nhàng trả lời:
- “Không phải lỗi của con đâu, lớn lên con sẽ hiểu tất cả”
Tôi mơ màng và thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay. Giờ tuy tôi đã hiểu được những lời mẹ nói nhưng có lẽ kỷ niệm sẽ mãi đáng để tôi trân trọng. Bà ơi! Những chiếc thuyền cháu gấp tặng bà có đẹp không?
Bài tham dự cuộc thi “Việt Nam quê hương em”
NGUYỄN DIỄM MY
THCS TRƯNG VƯƠNG – HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 - 2005