Tác Giả:
Ngồi vắt vẻo trên ghế xa-lông mềm mại, đọc thư của Giang gửi, kí ức ngày nào trong tôi chợt ùa về theo làn gió mơn man mùa hạ...Hè năm trước, được về quê làm tôi thật vui, nào là đi Tam Cốc Bích Động, nào là sang nhà ngoại, nhà nội, rồi đi thăm họ hàng, vui không kể xiết. Chưa kể, tôi còn được dì Phương dạy cho đi xe đạp nữa, đạp được một tí lại loạng choạng vấp ngã hoài làm tôi nản lòng, dì Phương động viên:
- Cố lên! Cháu của dì nhất định sẽ làm được mà!
Tôi đạp lại một lần nữa. Lần này, tôi đạp được một đoạn dài trông thấy, tôi thích chí nên lơ là. Bất chợt:
- Á!
Tôi không chú ý nên đã tông thẳng vào một cô bạn khiến tôi và cô ấy đều bị ngã xe và trầy trụa.
- Mình, mình xin lỗi bạn...- Tôi ấp úng.
- Mình không sao đâu, trầy có chút xíu hà, vả lại hồi mới tập chạy xe như bạn mình cũng bị hoài, quen rồi.
- Ừ, vậy xin lỗi bạn một lần nữa nha. Mình là Ngân, chín tuổi, mình mới về đây chơi. Còn bạn, bạn tên là gì?
Dì và chị Nhàn đã chạy đến hỏi tới tấp làm người bạn mà tôi đã tông xe không trả lời được. Bạn chỉ chào nhẹ nhàng chị Nhàn và dì tôi, rồi lên xe, chạy mất hút vào con ngõ nhỏ. Thế là một cơ hội làm quen đã vụt qua quá nhanh. Tôi dắt xe về nhà mà cảm thấy thật đáng tiếc.
Sáng hôm sau, mẹ bảo tôi mang ít quà sang biếu bác Hà - người hàng xóm ngày trước của mẹ tôi ở đây. Gia đình bác Hà rất vui vẻ và cởi mở, vì thế, tôi hiểu sao mẹ tôi lại quý bác như vậy. Một giọng nói quen quen vang lên làm tôi giật mình:
- Chào bạn!
Quay mặt lại, tôi liền nhận ra cô bạn mà tôi đã tông xe hôm qua, tôi lúng túng đáp:
- Hơ..., chào bạn!
- Mình tưởng bạn quên mình rồi chứ! Mình là Giang, mình cũng chín tuổi, mình là cháu bác Hà.
- Ồ! Ra vậy - Tôi đáp đầy ngạc nhiên.
- À, giờ bạn ở nhà ai vậy?- Giang hỏi.
- Mình đang ở nhà dì Phương!
- Mình cũng biết dì, có phải nhà dì Phương ở kế nhà cô Hoa không?
- Đúng vậy, nhưng sao bạn biết?
- Mẹ mình là bạn của dì Phương đấy! Nhiều khi, mẹ mình hay cho mình đi chơi chung với mẹ mình và dì Phương.
- Thật trùng hợp - Tôi tròn mắt.
- Thôi, mình có việc bận, mình về trước nhé!
- Bye bye bạn!
Sau sự việc đó, tôi thấy mình và Giang thật có duyên với nhau.
...
Hôm nay, mang đồ sang nhà ngoại, tôi miên man suy nghĩ: Từ ngày tôi với Giang gặp nhau đến giờ đã được gần một tuần, nhưng ngoài hai lần trước gặp bạn ấy thì chẳng còn lần nào tôi gặp lại bạn ấy cả. Bỗng dưng, một cơn mưa xối xả trút xuống. Chẳng có chỗ trú mưa, tôi đành liều mạng chạy thật nhanh đến nhà ngoại, mặc cho cơn mưa ngày càng nặng hạt. Một chiếc dù màu hồng che cho tôi, tôi ngạc nhiên nhìn sang. Ô kìa, đó chẳng phải bạn Giang mà tôi mới quen hôm trước sao?
Giang nói:
- Này, sao bạn chạy giữa mưa thế? Nhỡ cảm lạnh thì sao?
- Mình... mình không sao đâu. Đang mang đồ sang nhà ngoại thì mưa, không có chỗ trú mưa nên mình...- Tôi ấp úng không nên lời, người run cầm cập.
- Thôi, để mình đưa bạn sang nhà ngoại nha!
- Cảm ơn bạn nhiều!
Sau trận mưa ngày hôm đó, tôi bị sốt, nằm ở nhà ngoại. Mấy ngày sau tôi mới khỏi bệnh. Giang sang thăm tôi. Tôi hỏi:
- Này, sao bạn biết nhà ngoại mình vậy? - Câu hỏi lần trước tôi định hỏi Giang mà trong lúc trời mưa giờ mới được nói ra.
- Đơn giản thôi, tại vì mình là hàng xóm của nhà ngoại bạn mà, hì hì! - Giang cười hiền.
Hết lần này đến lần khác, những câu trả lời của Giang cho tôi đều làm tôi bất ngờ vô cùng.
Hôm sau, tôi sang nhà Giang chơi theo lời mời của bạn. Nhà Giang cũng chẳng khá giả là mấy. Bạn ấy còn có một cậu em rất dễ thương và tinh nghịch.
- Nó tên là Tiến đấy Ngân ạ.- Giang nói - Phan Đức Tiến, mình là Phan Thu Giang.
- Ồ! Tên bạn và Tiến đẹp nhỉ! - Tôi cười.
Chợt nhớ ra điều gì, Giang nói:
- Bạn ở đây với thằng Tiến một chút ha, mình ra ngoài tí nhé!
- Ừ, bạn cứ đi đi, mình ở đây với thằng Tiến được mà.
Nghe tôi nói vậy, Giang liền đi ra ngoài, không quên gửi một lời chào:
- Mình đi nhé!
Tôi chẳng đáp lại, gật đầu nhè nhẹ. Thằng Tiến chạy xuống bếp lấy cái gì đó. Đi ngang qua bàn học của Giang, tôi thấy một quyển sổ nhỏ mở ra, trong đó là nét chữ nắn nót bằng bút máy.
Ngày ... tháng ... năm
Hôm nay, mình được làm quen với một bạn rất dễ thương, tên là Ngân và cũng bằng tuổi mình. Nhưng mình chưa kịp giới thiệu chút nào cả. Mình rất vui. Nhất định mình sẽ gặp lại bạn ấy!
Ngày ... tháng ... năm
Hôm nay, mình được sang nhà bác Hà chơi. Bất chợt, mình nhìn thấy bạn Ngân mà hôm trước mình đã biết. Vui quá chừng!
Ngày ... tháng ... năm
Mình nghe mọi người nói Ngân đang bị sốt. Mình lo ghê, không biết bạn ấy đã bớt sốt chưa nữa.
Ngày ... tháng ... năm
Mình nghe nói bạn Ngân đã hết sốt nên mình qua thăm bạn ấy. Thật vui khi bạn ấy khỏi bệnh nhanh chóng.
Ngày ... tháng ... năm
Hôm nay, mình sẽ rủ Ngân qua nhà mình chơi và giới thiệu thằng Tiến nhà mình cho bạn ấy biết mới được. Ngày mốt là sinh nhật mình rồi, nhưng không biết bố mẹ có tổ chức cho mình không nữa...
Vừa đọc đoạn cuối cùng của nhật kí thì Giang về, thằng Tiến từ nhà bếp cầm cái bánh chạy lên. Tôi vội chạy ra cửa đón bạn, làm như không có chuyện gì xảy ra. Trên tay Giang là rổ rau thơm cùng một chùm bồ kết. Giang nói:
- Nè, Ngân, bạn mang rau thơm về nấu canh chua đi, ngon lắm. Còn chùm bồ kết thì bạn về nhà gội thử đi, thơm ơi là thơm luôn đó!
- Ừ, cảm ơn bạn nhiều nhé
Nói rồi, tôi rủ Giang ra ngoài hiên nhà, trò chuyện. Tôi kể cho bạn nghe về mảnh đất Đồng Nai hiền hòa, trù phú, về con sông mang tên nơi nó chảy qua, về gốm sứ Biên Hòa, về tất cả...
Còn Giang, bạn kể cho tôi về Ninh Bình nên thơ, về cố đô Hoa Lư, nơi “Cờ lau Đại Thắng Vương” xây dựng kinh đô, về đền Trần nổi tiếng ngàn đời, muôn thuở...
Về nhà, cả buổi trưa hôm ấy, tôi ngồi suy nghĩ nát óc mà tôi chẳng biết tặng Giang cái gì nhân dịp sinh nhật cả, ngày mốt sinh nhật bạn ấy rồi. Bỗng dưng, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng: “Tại sao mình không làm một thứ gì đó thật đặc biệt để mình và Giang luôn nhớ đến nhau nhỉ? Đúng rồi, mình sẽ làm hình nộm mình và Giang cùng với hai chiếc xe đạp đang tông vào nhau, bên cạnh đó là chiếc dù màu hồng - chiếc dù mà Giang đã che cho mình lúc trời mưa tầm tã”.
- Được đó! - Tôi tự tán thưởng ý tưởng của mình một cách xuất sắc.
Thế là tôi bắt tay vào làm ngay tức khắc. Hình nộm thì ở đây không có chỗ nào làm cả, vậy là phải thay đổi phương án thứ hai thôi. Tôi sẽ vẽ hình mình và Giang vào giấy cứng rồi tô màu và cắt ra dựng lên ở đằng sau. Còn chiếc dù màu hồng thì có thể mua ở quán kem dù màu trắng rồi về tô màu nước lên là xong. Nhưng còn hai cái xe đạp thì sao nhỉ?
Bí quá, tôi liền đem câu hỏi này ra hỏi chị Nhàn - chị gái tôi. Cuối cùng, theo gợi ý của chị, tôi đi xin những que kem bằng gỗ ăn rồi để làm xe đạp. Nhưng xin ở đâu bây giờ, ai ăn xong chả vứt đi, sao mà lấy được? Lại phải hỏi chị Nhàn, chị Nhàn nói:
- Đầu ngõ giáp đường ra thị xã có một cơ sở nhỏ làm kem que, em ra hỏi xin hoặc mua về để làm!
Thế là theo y lời chị hai của mình, tôi ra cơ sở đó hỏi mua hoặc xin que kem bằng gỗ. Cuối cùng, tôi cũng hỏi mua được với giá phải chăng. Ôm về nhà cả 40 que kem gỗ, tôi nhờ chị Nhàn hướng dẫn làm xe đạp. Sau khi gọt gọt đẽo đẽo suốt cả buổi tối hôm đó và sáng hôm sau, tôi đã hoàn thành hai chiếc xe đạp sau khi trầy bốn ngón tay cả thảy và làm hư 12 que kem. Tôi lấy màu nước sơn hai chiếc xe đạp que kem màu xanh lam thật đẹp. Gắn tất cả vào với nhau trên bãi cỏ xanh mượt bằng giấy mà chị hai làm giúp, rồi bỏ vào một cái hộp to, bên ngoài hộp là chiếc nơ bằng vải tôi may và khâu lại và lấy keo đính lên hộp quà. Tôi háo hức chờ đến ngày sinh nhật bạn.
Hôm sau, diện một chiếc váy hồng, tôi cầm hộp quà sang nhà Giang. Giang tròn xoe mắt khi nhìn thấy tôi trước cửa nhà. Tôi nói:
- Happy Birthday to you!
- Ủa? Sao bạn lại biết sinh nhật của mình vậy?
- Tại lúc bạn đi lấy đồ cho mình thì mình đi ngang bàn của bạn, vô tình mình thấy quyển nhật kí mở nên mình đọc thử và biết hôm nay là sinh nhật bạn. Bạn đừng trách mình nhé, mình không cố ý đọc trộm nhật kí của bạn đâu!
- Mình hiểu rồi! Mình không trách bạn đâu, cũng tại mình sơ ý ấy mà! - Giang cười xoà.
Tôi đưa món quà mình đã tỉ mỉ làm hơn một ngày cho Giang, lòng ngập tràn hạnh phúc. Giang từ từ mở hộp quà ra. Bạn ấy thốt lên:
- Ôi! Mình chưa bao giờ nhận được món quà đẹp như thế này cả, bạn tự làm đấy à?
- Ừ, mình tự làm hết, chỉ trừ thảm cỏ là chị Nhàn mình làm cho, còn chiếc dù là mình mua về rôi tô màu lên thôi! Mong bạn nhận nha!
- Món quà này đẹp thế này, sao mình lại không nhận cơ chứ! Cám ơn bạn nhiều nhé!
- Không có gì đâu!
Tôi bước về nhà để chuẩn bị cho kịp chuyến tàu vào Nam mà lòng lâng lâng lạ. Sau khi tôi về, chắc Giang sẽ nhận được tấm thiệp tôi tự trang trí được kẹp trong chiếc dù hồng nhỏ xinh. Trong đó có ghi:
Giang nè, mình mong Giang sẽ vui khi được nhận được món quà sinh nhật - món quà khiến ai trong chúng ta cũng nhớ lại kỉ niệm khi lần đầu tiên gặp nhau cũng như lần bạn giúp mình trú mưa và đưa mình về nhà ngoại. Mình mong rằng, mình và Giang sẽ mãi mãi là bạn tốt dù có như thế nào đi chăng nữa!
Ngày mai, mình phải vào Nam để chuẩn bị cho năm học mới rồi. Đây là địa chỉ của mình: 123A, tổ 3, ấp Chính Nghĩa, xã Vĩnh Thanh, huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai. Mình mong rằng chúng ta sẽ thường xuyên trao đổi thư từ với nhau nhé!
Ở một miền quê thân thương, chắc lúc này Giang đang cầm trên tay tờ giấy với dòng chữ viết vội và mỉm cười nhè nhẹ...
Em Bùi Thị Thu Ngân
Trường Tiểu Học Vĩnh Thanh 2, Nhơn Trạch, Đồng Nai
Chân thành cảm ơn em!