Ngoại tôi

DS Bài Viết

Tác Giả:

Tuổi thơ tôi là cả môt quãng thời gian tràn đầy những kỉ niệm vui và buồn. Và giờ, chúng đang trở về, ùa vào tâm trí và chạm đến tâm hồn tôi như một dòng suối chảy trong nắng hè vàng óng.

Những tháng ngày tôi vào mẫu giáo, lớp một, lớp hai, lớp ba, và rồi lớp bốn là những thước phim quay nhanh… Mờ nhạt… . Nhưng kỉ niệm về hình ảnh của một người thân đã xa, giờ còn in hằn trong tâm trí tôi. Rõ ràng…

Tôi còn nhớ mãi cái đêm ấy, cái đêm mà tôi nhận được tin sét đánh từ mẹ:

       -Bà mất rồi, con ạ!  Giọng mẹ từ đầu dây bên kia. Nghẹn ngào. Và đứt quãng.

-Mẹ đang chăm bà, rồi đột nhiên thấy bà không thở nữa. Và… và… Tai tôi ù đi. Thế giới như quay cuồng. Tôi sững sờ. Điện thoại rơi. Tôi gục người. Cúi đầu khóc. Dường như trong căn nhà tối tăm, yên tĩnh và lạnh lẽo kia chỉ còn mình tôi cô độc. Tôi như người mất hết tất cả. Và trong cái bóng đen kia, tôi cứ tìm, cứ tìm mãi một thứ đã mất. Tôi cứ cô đơn và chới với, không có lấy một điểm tựa, tôi như gục ngã. Nhưng em trai tôi - nó vẫn nằm kia. Nó đang ngủ. Và cười. Chắc nó đang mơ gì đó. Đang bay trong giấc mơ hạnh phúc giữa những vì sao lấp lánh và đám mây màu hồng ngời sáng. Nó ngủ và trông yên bình đến lạ. Và giờ, chỉ còn mình tôi với tiếng nấc đau đến xé ruột vang vọng trong đêm tối. Em tôi còn quá bé, quá bé để hiểu được sự ra đi là gì.

Sáng hôm sau, tôi xuống nhà ngoại. Nắng vẫn vàng tươi và ấm áp. Vẫn ngọt lành và thanh mát như mật. Vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng ôm lấy từng khoảng không trong khu vườn đang lộng gió. Ngoại tôi vẫn nằm kia. Với mái tóc ngắn và quăn đã bạc ở hai bên thái dương. Với bộ đồ lụa màu xanh dương sáng. Với mắt nhắm và đôi môi khép hờ. “Chắc chắn ngoại chỉ đang ngủ thôi”. Tôi tự đánh lừa mình như vậy để khỏi bật khóc và gào to đầy đau đớn. Nhưng sao tôi không cảm nhận được hơi thở của ngoại, không còn nghe thấy tiếng ho rát họng thân thương và quen thuộc.

Tôi tưởng tượng ngoại vẫn còn sống và đó chỉ là một giấc ngủ dài. Rồi ngoại sẽ dậy thôi, sẽ dậy, đưa tôi ra vườn trồng rau và hái mướp cùng anh, cùng chị. Nhưng sao tôi đợi mãi, đợi mãi mà không thấy ngoại dậy? Đôi mắt tôi nhìn chăm chú vào hàng mi ngoại đang bất động. Tôi quỳ gục xuống, nắm lâý bàn tay cuả ngoại đã cứng đờ, lạnh ngắt. Và không sức sống. Tôi chỉ mong một chút hơi ấm sẽ xuất hiện và bà của tôi sẽ sống lại như có phép màu. Tim tôi đập từng nhịp đau đớn và thổn thức vơí tiếng kim đồng hồ đang nhích dần. Em tôi đến bên ngoại và gào to: “Bà, bà dậy di, bà dậy luộc trứng cho con ăn đi. Con đói lắm bà ơi!!”. Nhưng đáp lại tiếng gào vô vọng của nó, chỉ là những tiếng nức nở và những cái ôm thật chặt của mẹ và các bác tôi trong khói nhang nghi ngút. Tôi dựa vào ông. Ông tôi thẫn thờ nhín ngoại đang nằm đó. Hàng mi và những nếp nhăn đã hằn sâu trên khuôn mặt ông tôi giờ đây đang đầy những giọt nước mắt. Chúng lăn xuống má, rồi đầy xuống cằm và cổ. Đôi mắt đầy những tia nhìn yêu thương và ấm áp của ông tôi giờ đây dương như đã chết. Và giờ trong ông chỉ còn sự đau thương và mất mát. 

Hình ảnh trước đây của ngoại ùa về, hiện hữu trong trái tim và rõ ràng trong tâm trí. Tôi nhớ nụ cười hiền với hàm răng đã ngả vàng vì ăn trầu thân thuộc của ngoại sau vành chiếc nón lá cũ. Nhớ đôi mắt cười của ngoại nheo lại và lấp lánh dưới cái nắng hè khi thấy tôi đến. Nụ cười của ngoại tôi không đẹp, không duyên dáng, chỉ với những nếp nhăn đã hằn sâu và hơi trầu thơm và cay mà đã khiến tôi muốn cười. Nhưng giờ đây, nghĩ đến nụ cười đó và hình ảnh của ngoại đang nằm kia, tôi lại thấy tim mình đập nhanh và đau đớn hơn bao giờ hết.

Tôi nhớ những sáng hè còn đọng sương, ngoại và anh chị đã đưa tôi ra vườn trồng rau, hái mướp và đào giun sau những trận mưa đêm dữ dội. Tôi chứng kiến hình ảnh từ hạt giống mướp nhỏ bé được gieo xuống đất và lớn lên từng ngày. Một mầm xanh nhú lên khỏi mặt đất, mọc thành cây lớn tươi tốt và xanh mát trên giàn, rôì ra những bông hoa mướp vàng thơm và những trái mướp to và ngọt.

Tôi hỏi ngoại vì sao một cái hạt bé tí như vậy, gieo xuống mặt đất khô cằn, được tưới tắm mà lại có thể mọc thành cây, leo lên giàn cao và nở hoa  như vậy. Thì câu trả lời mà tôi nhận được luôn là: “Một hạt mầm nhỏ như vậy mà có nghị lực sống vươn lên thì sao con lại không có. Mặt đất chính là sự khởi nguồn, còn giàn cao kia, chính là lối sống, là khát vọng cho cây mướp non đó leo lên.” Và qua thời gian ngoại tôi đã đúng.

Giờ tôi mới hiểu cây mướp đó lớn lên và tại sao ngay cả khi nó đã chết đi, nhưng ta khó có thể gỡ nó ra khỏi giàn, vì nó đã quá gắn bó. Như tôi gắn bó với ngoại và khu vườn này. Tôi đau đớn khi ngoại mất như đau đớn cho một phần trái tim đã chết đi. Ngoại - chính ngoại, người đã dạy cho tôi biết quý, biết yêu và biết trọng sự khởi nguồn. Tôi là hạt mướp bé nhỏ và ngoại chính là mặt đất, là sự sống của tôi, đã nuôi sống tôi. Đã cho tôi lớn, cùng khát vọng để vươn lên giàn cao, để có thể cho ra những đóa hoa vàng giản dị, những trái mướp ngọt và thơm cho cuộc sống này.



 

Bạn Lã Thị Bích Hạnh 
Lớp 8A5, Trường THCS Hữu Nghị, Hòa Bình
Xin chân thành cảm ơn bạn!