Những ngôi sao hy vọng

DS Bài Viết

Tác Giả:

Thời gian chẳng bao giờ ngừng trôi. Mỗi phút, mỗi giây, mỗi khoảnh khắc một khi đã qua đi là chẳng thể nào quay lại. Nhưng, điều gì đã trở thành một kỷ niệm, một ký ức đẹp thì vẫn sẽ mãi mãi nằm sâu trong tâm hồn mỗi con người.

Có lẽ suốt cả cuộc đời này và cả kiếp sau nữa, nếu như có thể thì Thương vẫn sẽ không quên những tháng năm ấy – những tháng năm của một tuổi thơ nghèo bất hạnh và cũng là những tháng năm tràn đầy tình yêu thương, lòng vị tha, nhân ái, những tháng năm đã thay đổi cả cuộc đời một con người….

Ngay từ khi còn bé, Thương đã không được số phận ưu ái. Có lẽ chính vì thế mà vừa mới sinh ra cô bé không còn có cha, không còn có chỗ dựa tinh thần, không còn có mái nhà để che mưa nắng, che sóng gió của cuộc đời vốn khắc nghiệt và tàn nhẫn không cho cô một tuổi thơ êm đềm.

Mẹ của Thương, tuy vẫn ở bên cạnh các con nhưng lại thường xuyên đau ốm. Nếu người ta cho gia đình là kho báu quý giá thì có lẽ Thương chỉ là một kẻ nghèo hèn trôi dạt giữa dòng đời. Đã bao lâu Thương lặng lẽ khóc một mình trong bóng tối. Đã bao lần cô tự hỏi tại sao trên đôi vai nhỏ bé của cô không phải là chiếc cặp để tung tăng đến trường cùng bè bạn mà lại là một gánh nặng gia đình quá lớn….Bây giờ Thương còn có thể oán trách ai nữa đây? Số phận đã buộc cô phải có trách nhiệm với gia đình này. Vì người mẹ ốm đau luôn cần thuốc để có thể sống, vì đàn em thơ ngây phải được học hành, phải có tri tức để xây dựng lại gia đình, phải khác cô, khác một đứa con của kiếp phôi pha sầu muộn. Thương buộc phải tới Hà Nội, buộc phải một mình bươn chải giữa dòng đời đầy sóng gió, buộc phải sống lang thang….Tất cả là vì gia đình.

Thương nghiễm nhiên trở nên một đứa trẻ lang thang đất Hà thành. Cô sống bằng nghề bán hàng dạo. Tuy cuộc sống rất khó khăn, nhưng ít nhất Thương cũng có đôi chút để gửi về cho gia đình. Thế rồi Thương bỗng nhận ra rằng cái công việc tạm gọi là buôn bán của cô càng kém thuận lợi, số tiền mà cô trang trải cho cuộc sống tại Hà Nội và gửi về quê theo đó ngày càng vơi đi. Thương bắt buộc phải chuyển nhà trọ đang ở bởi không có tiền để trả nợ. Bà chủ nhà trọ đã không tiếc lời mắng chửi, nguyền rủa, để khiến cho Thương đau đớn bởi thân phận nghèo hèn. Biết mình kiếp lang thang, Thương đành cắn răng chịu đựng. Cất bước ra đi mà mắt cô nhòa lệ, trái tim bé nhỏ của cô bị vỡ vụn thành từng mảnh….

Sau vài hôm sống vất vưởng thương cũng tìm được chỗ rẻ hơn. Một xóm trọ toàn những người lao động nghèo tứ xứ. Dường như nơi này được sinh ra là để dành cho những số phận bất hạnh như thậm chí còn hơn cả Thương. Cô yêu nơi đây, yêu những con người nơi đây – những con người sống để giúp đỡ, hy sinh cho nhau. Cuộc sống của Thương cũng dần ổn định. Tới lúc sắp đủ tiền gửi về cho gia đình thì cô bỗng nhận được một bức thư. Đứa duy nhất biết chữ đọc cho cả xóm nghe. Từng từ trong bức thư như đang xoáy sâu, bóp nát, làm vỡ vụn con tim đang thổn thức trong lồng ngực bé nhỏ của Thương: “Mẹ cháu đã qua đời do không có tiền thuốc thang. Bác đã bảo bà ấy gửi thư lên cho cháu nhưng mẹ cháu không chịu bởi bà không muốn làm cháu phải khổ, không muốn trở thành gánh nặng gia đình thêm một giờ, một phút nào nữa. Thay mặt những người hàng xóm bác chỉ nhắn như vậy. Cháu mau về chịu tang mẹ!”.

Nghe xong bức thư, Thương vội vàng lao ra trong trong đêm tối. Cô gào thét, cấu xé mình. Cô oán hận thực sự, oán hận cuộc đời. Chỗ dựa duy nhất của cuộc đời cô giờ cũng đã không còn. Thương khổ tột cùng. Lẽ nào cô thực sự được sinh ra để để chịu mọi sóng gió, ngang trái do bàn tay tàn nhẫn của số phận tạo nên?

Sáng hôm sau, Thương về nhà trọ trong tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng. Vừa bước vào, Thương bỗng nhận ra các bạn trong xóm đã chờ sẵn tự bao giờ. Thủ lĩnh của cả hội bước lên, giúi vào tay Thương một cái bọc và một chiếc hộp bên trong có rất nhiều ngôi sao nhỏ.

-  Thương! Bọn mình biết khi mất mẹ , cậu rất đau khổ. Trong chúng tớ, không phải là không có người nào đã từng giống như cậu. Thế nhưng, điều quan trọng là họ đã biết đứng lên mà mỉm cười với cuộc sống. Đây là số tiền bọn mình đã góp được để cậu làm đám tang cho mẹ. Còn những ngôi sao bọn mình đã gấp đêm qua. Chúng mình mong rằng cậu sẽ có niềm tin, có hy vọng, sẽ biết đứng lên khi gục ngã. Cố lên nhé! Chúng mình tin ở cậu!

Thương không nói được thêm lời. Sau khi lo đám tang cho mẹ xong, cô lại lên Hà Nội, lại kiên cường chấp nhận mọi khó khăn, lại sống những tháng ngày lang thang khắp nơi vì đàn em ngây thơ, vì gia đình….

   Và thời gian trôi đi. Mười năm sau, không ai có thể ngờ rằng gia đình Thương đã chẳng bao giờ còn phải lo lắng chuyện cơm áo. Các em của Thương không để cho cô phải thất vọng. Tuy sống trong hoàn cảnh đầy đủ, nhưng chưa một lần Thương  quên những người bạn thuở hàn vi. Bất chợt, Thương nâng chiếc hộp ngôi sao năm xưa – chiếc hộp mà mười năm qua cô luôn coi là một báu vật thiêng liêng: “Các bạn ơi tôi sẽ mài không bao giờ quên các bạn, quên một tuổi thơ nghèo đầy bất hạnh. Tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay đều là do các bạn mang lại. Giờ đây mỗi đưa một phương, tôi biết tìm các bạn ở nơi đâu  - những người cùng sinh ra có hoàn cảnh giống như tôi, cùng là anh em của tôi. Các bạn ở nơi đâu?...”

                                                                     

 

 PHẠM THẢO HÀ

 LỚP 7M – THCS TRƯƠNG VƯƠNG – HÀ NỘI

 NĂM HỌC  2004 - 2005