Phút ga lăng của tụi con trai

DS Bài Viết

Tác Giả:

- Chà! đẹp quá! - Wao! Xinh ghê! Khắp lớp xôn xao tiếng xuýt xoa. Mấy tên con trai cứ ngẩn người ra khi Sa bước vào lớp. - Giới thiệu với các em, đây là Hoài Sa, bạn vừa chuyển từ thành phố về. Các em cố gắng giúp bạn nhé!
Sa cười khiến bọn con trai gật gật vâng dạ rối rít. Tổ một nhốn nháo nhất khi nghe cô nói xếp Sa vào tổ. Tổ có tất cả bốn bàn nhưng chỉ có duy nhất một bàn nữ. Sa ngồi đầu bàn ba, bên cạnh cửa sổ. Đám con gái trong tổ cũng trở nên kiêu hãnh hơn khi có thêm Sa.

Sa có vẻ đẹp mà ngay cả con gái cũng ngưỡng mộ: da trắng, dáng đẹp, mắt to, lông mi cong vút, lại thêm cái giọng nam nam của người Sài Gòn nữa, nghe đến đâu thấy ngọt lịm đến đó.
 


Kể từ ấy thước kẻ, bút, compa... lúc thì "vô tình" rơi xuống bàn ba để một tên nào đó lại quay xuống cười toe "cho xin lại", khi thì "mượn chút xíu nha Sa" và không quên nhìn Sa một cái. Thậm chí có tên ngồi tận bàn đầu cũng cất công quay xuống hỏi bài tên ở bàn bốn - Thức cận, người học giỏi nhất tổ kiêm chức tổ trưởng - vì Sa nằm giữa khoảng cách của hai tên. Ngồi cạnh Thức cận là Hoàng mập, học thì bậc trung, nhưng được cái rất tâm lý và vui tính. Ngồi phía sau Sa là Tuấn "đẹp chai". Tên này nghe đâu có nhiều nàng bám gót hắn, đó là do hắn nói vậy nên không biết tin được bao nhiêu phần trăm, chỉ thấy hắn cứ suốt ngày lẽo đẽo theo mấy đứa con gái. Ngay từ đầu, Sa đã lọt vào "tầm ngắm" của Tuấn.
Dĩ nhiên hành động của Tuấn "đẹp chai" không thoát khỏi mắt tên Hoàng mập và Thức cận vì chính Tuấn đã cá độ với bọn con trai trong lớp là sẽ "cưa đổ" Sa trong vòng một tháng!

Tuấn giở trò giả bộ làm phiền Sa rồi lại giả vờ ngọt lịm "chắc mình phiền bạn lắm hả?". Trong ngăn bàn của Sa ngày nào cũng có một đóa hồng tươi thắm. Dù không ghi tên người tặng nhưng ai cũng biết, kể cả Sa, đó là của tên Tuấn. Chẳng biết Sa nghĩ gì nhưng những hành động lố bịch của tên Tuấn khiến Hoàng và Thức khó chịu. Bọn chúng quyết định không chỉ bài cho Tuấn nữa, cũng không độ lượng cho Tuấn "quay phim" trong những tiết kiểm tra. Và... chỉ tuần thứ ba, Tuấn "đẹp chai" đã hãnh diện được đội sổ lớp. Thế mà Tuấn chẳng những không buồn mà còn huênh hoang: "Yêu là phải hy sinh chứ!".
Tuần thứ tư, Tuấn càng tấn công dữ dội hơn. Sáng hắn đứng đợi Sa ở đầu ngõ, hí hửng làm cái đuôi. Đến lớp thì toàn nói chuyện vớ vẩn. Tối thì gọi điện "chúc ngủ ngon".
 

 
Ngày định mệnh cũng tới. Bọn con trai ồ lên sửng sốt khi thấy Tuấn hếch mặt đưa ra mảnh giấy nhỏ với nét chữ của Sa "Ra chơi Tuấn gặp mình dưới căn tin nha!". Bọn con trai nể phục Tuấn lắm, trừ Thức cận và Hoàng mập...
 
- Ê, sao mấy ngày nay thấy tên Tuấn im quá vậy? - Thức thì thào.
- Thì bị "đá" đó! - Hoàng mập thì thầm.
Thức cận há hốc miệng. Hoàng mập vội vàng giải thích:
- Bữa hai đứa gặp nhau ở căn tin đó. Nghe đồn nó bị nàng quát cho một trận đến xanh mặt vì mấy cái trò dở hơi của nó, nàng còn dọa méc cô nữa. Sa coi vậy mà dữ heng!
- Xạo! Tao chẳng tin Sa làm vậy. Sa hiền mà!... Mà mày nghe ai nói?
- Thì tụi con trai, thằng Tuấn nói với tụi nó như vậy.
- Mày khờ quá! Thằng Tuấn không "cưa" được Sa chuyển sang nói xấu Sa để mấy tên khác không dám ngó ngàng gì đến Sa đấy mà! Tao đoán vậy.
Câu chuyện kết thúc khiến Hoàng mập bắt đầu nghi ngờ tên Thức cận. Còn Thức cận thì ra vẻ rất khoái chí với kết quả chuyện tình của Tuấn.

Cơ hội tốt cho Thức cận đã đến. Tiếc thay tên này lại chẳng có xíu xiu kinh nghiệm gì, vì vậy trông Thức cận còn ngớ ngẩn hơn cả Tuấn "đẹp chai".
 
 
Một buổi tối trời mưa tầm tã, hắn - Thức cận - lấy hết can đảm đánh liều viết cho Sa một lá thư. Chẳng biết Thức cận viết những gì nhưng thấy Sa làm ngơ lá thư, lơ luôn cả cái đầu "Hàn Quốc" mà Thức đã mất cả tiếng đồng hồ chải chuốt. Hồi hộp, sốt ruột, vì vậy mà lá thư thứ hai của Thức cận gửi tới Sa đã được ra đời. Đây là lá thư đại loại giống như bước cuối cùng của phương trình bài toán tình yêu, một đúng hai sai. Để gây ấn tượng, lần này Thức cận ghi toàn tiếng Anh. Vậy mà Sa lại viết thư hồi âm cho hắn...



Thức Cận tan nát cõi lòng khi trong thư Sa chỉ viết ngắn gọn: "Có lẽ bạn nên học thêm tiếng Anh, bạn viết sai nhiều lắm. Hình như mình thấy bạn học sút hơn, cố gắng lên nhé!". Mối tình đầu của Thức cận thất bại thê thảm. Vừa quê vừa tức, hắn quyết định lại lao vào học và cuối cùng thì cũng lọt vào tốp năm của lớp.
 
- Nè, làm gì mà ngẩn người ra vậy, lại tơ tưởng đến nàng nào đó?
Tên Tuấn la oai oái khi Sa vừa nói chuyện vừa nhéo hắn một cái. Sau gần một năm học, sau những chuyện ngớ ngẩn đã xảy ra, Tuấn "đẹp chai" đã có kinh nghiệm hơn.
- Tơ tưởng đến ai kệ tui, không phải bà là được rồi!
- Chắc không phải tui không đó? - Sa nheo mắt.
- Đương nhiên, có điên mới tơ tưởng đến bà!
- Ồ, vậy là hồi trước ông bị điên hả?
Sa cười lớn khiến tên Tuấn quê quê, hắn đỏ mặt bào chữa.
- Ờ, hối trước tui điên, may mà còn kịp tỉnh. Còn hơn có một tên đến giờ chưa tỉnh kìa!
Tuấn liếc xép qua Thức cận. Tên này giãy nãy:
- Tao tỉnh từ lâu rồi. Tao đang trong giây phút hối hận...
- Nè, mấy ông vừa phải thôi chứ. Tui tệ vậy sao? - Sa nhăn mũi.
- Ồ, không có. Bà đâu có tệ mà là... quá tệ đó chứ! Bà biết con trai trong lớp mình gọi bà là gì không?
- Là gì?
Tên Tuấn cười lém lỉnh:
- Sa Lát. Sa Lát. La Sát...
- Hả!
Sa tức giận định nhéo hai tên con trai một cái đau điếng thì bọn chúng đã "chuồn êm" từ lúc nào rồi...




 
Em Phan Thị Thanh Thủy
Trường THPT Thống Nhất B, Thống Nhất, Đồng Nai
Xin chân thành cảm ơn em!