Tác Giả:
Áo mới! Hình ảnh chiếc áo mới đã lắng đọng trong tâm trí nó suốt năm năm qua. Áo mới đối với một đứa bé con nhà nghèo mồ côi cả cha lẫn mẹ là điều nó không bao giờ nghĩ đến, ngay cả trong giấc mơ. Năm năm qua, chiếc áo và bờ vai yếu đuối của nó đã hứng chịu bao nhiêu cái nắng gay gắt của mùa hè và bao nhiêu cái rét lạnh giá của mùa đông. Năm năm, chiếc áo giờ đây đã cũ. Những đường chắp vá ngoằn ngoèo hiện lên trên chiếc áo như những nếp nhăn đã sớm hằn sâu trên khuôn mặt còn non nớt của nó. Chỉ lát nữa thôi, khi tất cả mọi vật chìm trong ánh sáng của bình minh thì cũng là lúc nó đối diện với nỗi buồn tủi của chính mình. Nó không dám trách ba mẹ, những người đã rời bỏ nó khi nó còn quá nhỏ. Nó cũng không dám trách bà nó, một người bà còng lưng với thúng rau mà chỉ đủ lo cho nó ngày hai bữa!Mưa! Tiếng mưa rơi vào cõi lòng như ngắt dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn chảy trong tâm hồn nó. Phải chăng ông trời đang khóc? Khóc cho một đứa bé mồ côi sống nương tựa vào người bà đã già yếu? Khóc cho một con bé chỉ mơ ước có được tấm áo trắng trong ngày khai trường?
Ngoài kia, dưới làn mưa lất phất, các bạn nó đang tung tăng đến trường. Còn trong đôi mắt trong veo của nó, manh áo cũ như nhòe dần, nhòe dần...
Cộc, cộc, cộc! Có lẽ lũ bạn đến rủ nó đi học. Vội vàng lau những giọt nước mắt, gắng giữ trên môi một nụ cười gượng gạo, nó bước ra mở cửa. Trước mắt nó không phải là đám bạn ríu rít với những lời bình phẩm về chiếc áo này chiếc áo kia mà chính là cô giáo, người đã gắn bó với nó trong suốt thời ấu thơ buồn tủi. Với mức lương ít ỏi của một giáo viên, cô chỉ đủ nuôi mẹ già và một người chồng đang ốm nặng. Bao năm qua, nhờ có cô mà cuộc sống của hai bà cháu nó mới đỡ vất vả...
... Bối rối, nó mời cô vào nhà. Chiếc áo sơ mi đã hoen vàng của cô ướt sũng nước. Nó không biết phải nói gì với cô nữa. Nó cảm thấy mình là kẻ phạm tội. Nó đã phụ tấm lòng của cô bao năm qua khi suy nghĩ rằng nó sẽ thôi học. Ánh mắt cô như xuyên qua đôi mắt nó. Năm năm, đủ để một cô giáo thấu hiểu nỗi lòng của một đứa bé con nhà nghèo. Chợt cô đưa bàn tay nóng ấm của mình lên tay nó và đặt vào một vật gì đó mát lạnh, thơm tho...
... Ngoài kia mưa mỗi lúc một lớn hơn. Nhưng chẳng có gì có thể níu giữ chân nó nữa. Sự nghèo khổ, buồn tủi như những giọt mưa kia rơi xuống thấm vào lòng đất để rồi sau đó những chồi non sẽ nhú lên, những niềm hạnh phúc sễ từ sự khổ đau vùng lên mạnh mẽ. Xin cảm ơn cô giáo, người đã mở cánh cửa đang im ỉm khóa trong trái tim nó, dẫn nó hòa vào cuộc sống. Ôi! Tấm áo của cô.
Ly Ly
Trường THPT Đoàn Kết, Tân Phú, Đồng Nai
Xin chân thành cảm ơn em!
Trường THPT Đoàn Kết, Tân Phú, Đồng Nai
Xin chân thành cảm ơn em!