(Thơ) Bức tranh quê

DS Bài Viết

Tác Giả:

.............................
Phòng triển lãm
Đầu xuân
Người người vây quanh
Trầm trồ
Người người vây quanh
Ngưỡng mộ
Một bức tranh
Dìu dịu màu xanh
Một bức tranh 
Rực sáng
Nắng vàng long lanh
Một bức tranh
Vi vu
Gió mát trong lành...
        
Bức tranh quê 
Có cô gái gieo mạ
Bàn tay lung linh như múa
Có đám trẻ mục đồng dưới nắng trời vàng lụa
Cỡi trâu bầy
Văng vẳng bài ca
“Ai bảo chăn trâu là khổ...”
Bức tranh diệu kỳ
Có mùi bùn
Mùi cỏ
Có lời thì thầm đất vỡ
Chân quê.



        
Một ngàn đô?
Không bán!
Mười ngàn đô?
Không bán!
Một trăm ngàn đô?
Không bán!
Một triệu đô?
Người họa sĩ kiêu hãnh:
Lắc đầu.
        
Bức tranh quê hương
Vẫn trên tường
Vẫn lấp lánh
Vẫn tỏa sáng những đêm thâu...
       
               ........        

Mười năm sau
Người họa sĩ mở rương
Bức tranh chỉ còn một màu giấy trắng!
        
Ruộng đồng giờ đã hóa đất thổ cư
Đám trẻ chăn trâu phải sống bằng nghề mời vé số
Cô gái gieo mạ xưa
Mở quán
Giữa bóng người lố nhố
Bưng cho khách những ly cà phê buồn
Sóng sánh giọt ưu tư.
        
Con đường làng cũng vắng hẳn tiếng ru
Chỉ mở toàn nhạc xập xình
Gào la
Ái ố!
Bức tranh quê theo thời gian nát vỡ
Màu sắc chập chờn trong ánh sáng
Thực 
Hư...
        
Người họa sĩ già
Lặng lẽ
Đóng đinh treo
Rơi từ bức tranh
Trong veo
Hai giọt nước mắt!





 
Nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn, sáng tác 2008,
Xin chân thành cảm ơn anh!