(Thơ) THẰN LẰN CỤT ĐUÔI

DS Bài Viết

Tác Giả:

....................
Buổi sáng nắng chiếu giữa sân
Tiết trời đông lạnh ấm dần lên ngay
Chú thằn lằn đang ngủ say
Chị nắng đến cạnh, vội xoay nhẹ người
“Mùa đông mình thật là lười
Chẳng chịu được lạnh, ngủ vùi suốt thôi”
Ánh nắng đã chiếu khắp nơi
Thằn lằn thức dậy, đi chơi quanh vườn
Thoăn thoắt bò lên bờ tường
Nằm dài phơi nắng đuỗn đuồn, thảnh thơi




Chẳng may lọt tầm mắt tôi
Cầm que rón rén đến rồi vụt nhanh.
Thằn lằn la hét thất thanh
Cắm đầu bỏ chạy lên cành cây cao
Bỗng cảm thấy đuôi nhói đau
Quay đầu ngó lại đằng sau hoảng hồn
Cái đuôi đã đứt chẳng còn
Thằn lằn tiu nghỉu vội trườn về hang
“Thôi đành đợi gió đông sang,
Đuôi mình mọc lại, trang hoàng đón xuân
Hôm nay gặp họa sát thân
Số mình may mắn, tử thần mới tha
Lần sau cẩn thận nhìn xa
Có bóng người đến thấy là chạy ngay
Đâu phải cứ mãi gặp may
Phải hôm đen đủi, thân này tiêu luôn”


 
 
Nguyễn Đương