Tác Giả:
Hà nội, ngày 20 tháng 5 năm 2005
Gửi bố yêu quý của con!
Bố ơi, thế là con đã 19 tuổi rồi! Đã bốn năm qua con sống xa bố. Con nhớ bố lắm mà không sao tả xiết được, con chỉ biết ngồi một mình nhớ lại mười lăm năm về những kỷ niệm có bố.
Khi mới sinh ra, từ đầu tiên con gọi là “Bố”, vì con không có mẹ. Bố cũng như mẹ của con vậy. Con còn nhớ những năm học cấp I, cứ mỗi sáng thức dạy, bố lại chuẩn bị quần áo, bữa sáng cho con, rồi bố lại đưa con đến trường và đón về bằng chiếc xe đạp Nhật mà bố mua khi mới lấy mẹ. Bố còn biết nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo, không khác gì những người phụ nữ. Để nuôi con lớn được như hôm nay là biết bao đêm không ngủ của bố. Khi thành phố lên đèn, cũng là khi con chìm trong giấc ngủ, thì bố của con lại đi dọc những con phố vắng cùng với chiếc xe rác nặng nề, lũ bạn của con luôn chế giễu con, chúng bảo con không có mẹ, còn bố thì quét rác. Nhưng con không thấy ngượng vì điều đó. Tuy con không có mẹ, không được sự yêu thương của mẹ, nhưng con có bố với tất cả những gì bố dành cho con. Và con rất hãnh diện về công việc của bố. Nhờ có bố mà thành phố trở nên sạch, đẹp.
Vào lần sinh nhật, khi con 15 tuổi, với một cô gái tuổi trưởng thành, thì rất muốn nhiều thứ: nào là quần áo đẹp, trang sức, mỹ phẩm… tất cả đều là những món đồ đắt tiền. Tối hôm đó, bố cho con một hộp quà và nói: “Chúc mừng sinh nhật con gái yêu của bố”. Con thấy rất vui khi nhận được nó, nhưng đến khi mở hộp quà ra thì con thấy là một đồng xu cũ, nó trái ngược hoàn toàn so với những gì mà con mong muốn. Con đã vứt nó xuống đất và nói điều không phải với bố: “Một đồng xu như vậy bố nghĩ con sẽ làm được gì? Bố cầm lại món quà của bố đi, con không cần. Con ghét bố lắm”. Sáng hôm sau khi thức dậy, con thấy đồng xu đó được đặt lên bàn cùng với một tờ giấy mà bố đã viết: “ Bố xin lỗi con gái. Vì món quà đó mà bố làm con gái mất vui, bố xin lỗi. Bố biết con thích những món đồ đắt tiền, những món đồ đó bố không thể mua được vì… vì bố không đủ tiền, nên chỉ có thể tặng con được đồng xu đó thôi, con thông cảm cho bố nhé. Đó là đồng xu may mắn của bố, và bố tặng cho con chỉ vì muốn may mắn đến với con, bởi vì bố yêu con, con gái của bố à! Bố vẫn sẽ tặng món quà đó cho con, nếu con không thích thì có thể trả lại bố.”Đọc xong những dòng chữ đó mà nước mắt con không kìm được. Con hiểu rồi bố à, tất cả những giá trị vật chất đều không đáng quý. Đối với con, thứ đáng quý nhất là tình thương yêu của bố dành cho con và con trân trọng nó. Mỗi khi nhìn thấy nó, con lại nhớ đến bố, nhớ đến cái hôm con tròn 15 tuổi. Cho đến bây giờ, đồng xu đó đã theo con đến lớp, theo con vào những dòng văn về bố, nhờ có nó mà măm nay con đã thi đỗ đại học – một điều mà bố mong muốn đến với con.
Những lúc con buồn, người duy nhất con nghĩ đến là bố, bởi bố luôn biết an ủi, dỗ dành con. Khi con vui, con thường chia sẻ với bố. Bố cũng vậy, mỗi khi có chuyện vui, bố lại nói với con. Còn chuyện buồn thì giữ lại trong lòng vì bố không muốn con phải lo lắng, nhưng con biết, vì chúng hiện lên trên đôi mắt trĩu nặng của bố. Con rất thông cảm cho sự vất vả của bố, vì bố không chỉ là bố mà bố con là mẹ nữa. Cảm ơn ông trời đã cho con một người bố tốt. Bố đã hi sinh cho con biết bao nhiêu điều. Chưa bao giờ con nói yêu bố, vì con quá yêu bố, nhưng lớn sao nổi bằng tình yêu bố dành cho con. Bốn năm không có bố bên cạnh quả là dài. Bốn năm qua, con đã sống thật tốt để xứng đáng với sự hi vọng của bố trong con. Tình cảm thiêng liêng ấy cùng với con người cao cả đó sẽ in sâu trong trái tim con. Khi ở bên cạnh bố, có biết bao điều con không nói được, nhưng giờ đây, tuy đã quá muộn để nói điều này bởi vì khi con viết những dòng này thì bố đã không còn, nhưng con vẫn sẽ nói: ‘Bố ơi, con rất yêu bố!”
Con gái của bố.
ĐỖ LAN HƯƠNG
LỚP 7M – THCS TRƯƠNG VƯƠNG – HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 - 2005