Tác Giả:
Mùa hè năm ấy như một phần thưởng dành cho thành tích học tập xuất sắc của tôi, bố mẹ đã quyết định cho tôi về thăm bà ngoại trong dịp nghỉ hè.
Nhà ngoại trong mắt tôi thật giống như một ngôi nhà cổ tích vậy: những cây na, cây ổi, cây xoài sai trĩu quả; những đứa trẻ chăn trâu thân thiện và dễ mến; những câu chuyện cổ tích có anh Khoai, cô Tấm mà ngoại kể đêm hè. Gần nhà ngoại có một cậu bé tên là Tài. Tôi rất thích chơi với Tài bởi lẽ nó có rất nhiều trò chơi thú vị và đặc biệt. Tài học kém, chơi với Tài tôi có thể vênh mặt lên bất cứ lúc nào về thành tích học tập của mình. Hồi đó, tôi không sao hiểu nổi, cứ đến lúc trưa, khi mọi người đã đi ngủ, Tài mới xuất hiện. Khi tôi hỏi, Tài chỉ lắc đầu mà bảo:
- “ Buổi sáng tao bận lắm mà thôi”. Mặc dù nhà ngoại có bao nhiều là quả vậy mà chúng tôi vẫn bị cái tính hiếu động của trẻ con sai khiến đi bứt trộm ổi hàng xóm. Bứt được một quả ổi mà phải thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhãi cứ nhìn mặt nhau bùn đất lấm lem mà cười. Lúc đó Tài chợt hỏi tôi:
- Mày có biết tại sao bố mẹ lại đặt tên cho tao là Tài không?
Tôi lắc đầu im lặng. Tài bảo:
- Vì bố mẹ mong tao sau này thật tài giỏi, được làm việc như các chú kỹ sư trên huyện ấy, để làng ta không còn nghèo như giờ này nữa mày à!
- Ha ha - Tôi cười - Cái loại 2 x 7 = 19 như mày khi nào mới “tài giỏi”
- Thế còn mày, sao mày tên Choắt? – Tài thắc mắc.
- Bởi lúc sinh ra, tao nhỏ quá. Đặt tên như vậy cho dễ nuôi - Tôi ra vẻ hiểu biết.
Bỗng một hôm đã gần chiều, tôi chờ mãi mà không thấy Tài đến thì bà ngoại bảo:
- Hôm nay mẹ nó ốm, nó không đến được đâu. Chiều cháu đi với bà đến nhà tài nhé.
Tôi háo hức lắm vì chưa bao giờ được đến nhà Tài cả. Ở cuối xóm, khuất sau những bụi tre xanh biếc, nhà Tài hiện ra trước mắt tôi là một ngôi nhà lá bé nhỏ, lụp xụp, chắc cũng chẳng khác ngôi nhà của chị Dậu trong tác phẩm “tắt đèn” là mấy. Mẹ Tài đang nằm trên một chiếc chõng cạnh đứa em chỉ 2, 3 tuổi của Tài. Bà tôi lại thăm cô, cô thều thào với tôi:
- Cháu đợi Tài một lát nó đang đi mua thuốc cho cô.
Căn nhà nhỏ bé nhưng sạch sẽ, quang đãng, không một chút rác bẩn. Ở trên giá quần áo được xếp ngọn gàng ngăn nắp. Đến bây giờ tôi mới biết, Tài phải ở nhà buổi sáng để trông em và dọn dẹp nhà cửa. Thế mà tôi, mặc dù là con gái nhưng thỉnh thoảng lắm mới quét nhà, rửa bát. Chắc bởi thế mà Tài học kém đến vậy. Rồi mùa hè trôi qua thật nhanh, tôi phải lên thành phố để tiếp tục đi học . Ngày tôi đi Tài mang đến một bịch khoai to tướng và nói:
- Nhớ về thăm tao nhé. Tao sẽ cố gắng học chăm chỉ để được lên thành phố học với mày.
Rồi ngoại mất.
Bẵng đi mấy năm tôi không về quê và cũng chẳng có tin tức gì của Tài. Cho đến một ngày…Hôm đó là ngày thông báo điểm thi vào trường mới, tôi đang dò tên mình trong đám đông thì…Gì cơ! Tôi chỉ xếp thứ hai thôi á ???!
- Thằng thủ khoa là thằng Nguyễn Quang Tài – Tôi nghiến răng với vẻ mặt giận dữ.
Bỗng một giọng nói vang lên:
- Trái đất tròn phải không Choắt. Tài đây, còn nhớ mình không?
Tôi ngớ người ra. Tài ư? Mà ai lại biết tên “ Choắt” hồi nhỏ của mình kia chứ. Không lẽ là… ký ức về mùa hè năm nào lại trào dâng trong tôi.
- Không sao – Tài nói – Chúng mình còn cả bốn năm để học với nhau cơ mà.
Ở trên lớp, tôi luôn làm mặt lạnh với Tài. Chúng tôi âm thầm cạnh tranh với nhau. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ trở thành đôi bạn thân thiết như ngày xưa nếu như không có bài toán ấy.
- Bài toán khó thật – tôi nhăn mặt nghĩ
- Chợt Tài đến bên – cậu đã làm được bài toán này chưa ? Bảo mình với.
- Thủ khoa toán mà không làm được bài này sao? Tôi đành gạt sang một bên những điều tôi ganh tị ở Tài để giải bài toán. Chúng tôi mải miết làm, lúc trống đánh vào học cũng không ai biết. Khi giải xong , Tài và tôi cùng reo lên:
- Làm được rồi, làm được rồi!
Cả lớp cười rộ lên và tôi cũng nở nụ cười giảng hòa với Tài.
Vậy là ngày ngày, tôi và Tài lại sóng bước trên con đường đi học như những ngày thơ bé.
ĐINH THỊ BÍCH HỒNG
NHÀ THIẾU NHI VIỆT ĐỨC – NGHỆ AN
NĂM HỌC 2004 - 2005