Tác Giả:
Hạnh nhìn ra khoang cửa sổ máy bay, mắt ngấn lệ. Cô bé đang cố tìm lại những kỷ niệm xưa trong sự đau khổ vô bờ.
Hạnh là một Việt kiều. Nó chưa bao giờ về Việt Nam. Nhưng trong lòng nó, đất nước ấy rất gần gũi, thân thương. Có lẽ vì bà, bà của Hạnh thường kể cho cô bé nghe rất nhiều điều về Việt Nam. Ở đó có những hàng tre cao vút, có con sông trong xanh, có bóng đa cổ thụ…và có nhiều thứ nữa thật bình dị mà nơi thành phố náo nhiệt như Hạnh đang ở không thể có được.
Khác với những cô bé cùng tuổi luôn được bố mẹ kể truyện cổ tích mỗi tối, câu truyện cổ tích của Hạnh là những câu truyện về quê hương. Mỗi hôm bà lại kể cho nó một truyện mới, tất cả đều hấp dẫn, đều thú vị lạ thường. Nó cũng được biết nhiều về Bác Hồ. Người là vị lãnh tụ, vị cha già của dân tộc. Cô bé thường mơ thấy mình đứng giữa cánh đồng làng, giữa sự thân thiện của người Hà Nội, giữa núi rừng bát ngát của Tây Nguyên hay dòng sông Cửu Long nặng phù sa. Hạnh cũng mơ thấy Bác, Bác ôm nó và cười.
Trường của Hạnh phát động cuộc thi viết về đề tài tự do. Cô bé rất muốn tham gia nhưng không biết nên viết gì. Nó liền hỏi bà. Bà nói: " Cháu hãy viết về điều gì cháu thích nhất, hiểu nhất, thân thương nhất.” Tối đó Hạnh ngồi viết thật say mê. Nó nhìn vào bài viết, vào từng nhân vật, lời nói. Và một câu truyện nó rất ưng ý đã ra đời. Hạnh tung tăng về nhà. Hôm nay, cô giáo đã thông báo bài viết của Hạnh rất xuất sắc và đạt giải nhất toàn trường. Vừa đi cô bé vừa nghĩ, về nhà, đầu tiên nó sẽ khoe với bà. Chắc chắn bà sẽ khen nó, thưởng cho nó. Cô bé bước vào nhà. Thật trống vắng, sao chẳng có ai cả? Hạnh gọi bà nhưng không có tiếng trả lời. Nó tìm bà khắp nhà, ra ngoài sân, sang nhà hàng xóm hỏi, chẳng ai biết bà đi đâu. Nó gọi điện cho bố mẹ, không ai nghe máy. Trong lòng Hạnh bỗng có linh cảm xấu. Rất lâu sau thì bố Hạnh về, bố nói: “ Bà ra siêu thị mua thức ăn để làm món con thích. Lúc về thì bị tai nạn giao thông. Bà đang cấp cứu ở bệnh viện, chẳng biết có qua khỏi không. Bà muốn gặp con”
Hạnh sững sờ. Trên đường đi, nó không nói được lời nào. Mắt nó cứ dõi về phía trước, cầu mong cho xe đi thật nhanh.
Lúc nó đến nơi thì bà đã qua đời vài phút trước. Cô bé đến bên bà, giọng lạc đi: “ Bà ơi, bà dậy đi. Sao bà ngủ sớm thế? Bà vẫn chưa kể truyện cho cháu nghe mà. Bà ơi, cháu đói rồi, bà nấu cho cháu món cháu thích đi. Bà biết không, hôm nay, cô nói bài viết về quê mình của cháu được giải nhất cả trường đấy. Bà có vui không? Sao bà không khen cháu, bà ơi!”
Bây giờ, nó đang ngồi trên máy bay trở về Việt nam. Gia đình đã làm theo ước nguyện của bà là được an nghỉ tại quê hương. Việt Nam đang hiện dần ra trước mắt Hạnh. Cô bé bỗng nghe văng vẳng lời bà: “ Đừng buồn nữa cháu, chúng ta về đến quê rồi!”.
NGUYỄN THƯỜNG DUNG
LỚP 7M TRƯỜNG THCS TRƯNG VƯƠNG – HÀ NỘI
NĂM HỌC 2004 – 2005