Kỷ niệm tuổi học trò
Cái Na

Tôi vừa đi học về, chạy vọt vào nhà. Tôi thấy một con bé da găm đen, gầy và hình như nó trạc tuổi tôi. Mẹ tôi từ trong nhà bếp nói vọng ra. “Từ hôm nay, Na sẽ giúp việc nhà cho mẹ. Con chào Na đi, bạn bằng tuổi đấy”. Tôi chào Na, chạy tót ra ngoài nhà chơi.
Chó Bi lên thành phố

Mấy hôm nay, chó Bi không ăn uống gì cả, cô chủ dỗ dành mãi chú mới ăn được mấy miếng cơm. Bi là con chó của ông nội cho, nên chú được cô chủ rất yêu quý.
Đôi mắt quê hương

Hình ảnh quê hương trong trái tim tôi rất đẹp. Đó là nơi có con sông xanh biếc, đã cho tôi bao kỷ niệm trưa hè. Những con thuyền thấp thoáng xa xa. Những buổi chiều gió mát, lũ trẻ tung tăng những cánh diều với bao ước mơ thơ mộng.
Mái ấm gia đình

Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết được mình sinh ra ở đâu. Tôi chỉ nhớ rằng từ nhỏ tôi đã gắn bó với trại trẻ mồ côi. Mỗi khi nhìn thấy những đứa bạn cùng lứa với tôi được gia đình cho đi chơi đâu đó là tim tôi lại đau nhói.
Chiếc áo màu xanh rêu

Tôi đã từng rất yêu mẹ khi còn nhỏ. Giờ vẫn vậy, nhưng hình như sự cách biệt giữa hai thế hệ và cái tính cách kiêu kỳ, bướng bỉnh của cô bé mới lớn trong tôi đang làm tình cảm mẹ con ngày càng ngăn cách.
Mẹ

Cứ bốn năm, ba tôi mới về qua nhà một lần độ mươi ngày. Rồi hơn ngàn ngày sau đó, chỉ có mấy mẹ con tôi với nhau, đó là cuộc sống của gia đình tôi.
Lão điên

Trong làng bỗng xuất hiện một người đàn ông lạ. ông ta nhếch nhác, bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, cháy sém vì nắng. Nhìn cái áo của ông thì chẳng ai, dù có tình thương đến mấy cũng không thể xác định màu của nó.
Bức tranh (1)

Đêm. Tiếng gió đông xao xác bên cửa sổ. Mẹ đắp thêm chăn cho Phương. Như muốn để mẹ khỏi lo, nó vờ nhắm mắt. Rồi khẽ tắt đèn, mẹ mở cửa, dắt xe đi. Phượng choàng dậy, đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ. Từng đám lá cuộn tròn trong sương khuya. Đêm nay, cũng như mọi đêm khác, mẹ nó đi làm…
Một trăm chiếc thuyền

Làng quê tôi cũng giống như bao làng quê khác. Nơi có con đò, giếng nước, lũy tre. Nhưng một cảm giác bỗng nôn nao ùa về trong tôi mỗi khi tôi bước đi trên con đường đất mịn. Có lẽ trên mảnh đất thân yêu này đã từng lưu giữ ký ức thời ấu thơ.
Bạn tốt

Hồi học lớp 8, tôi được tuyển vào đội tuyển văn của trường để đi thi học sinh giỏi. Đội tuyển của tôi duy nhất có một bạn trai,còn lại toàn con gái. Bọn con gái chúng tôi gọi nó là “Thái hoàn” và nó cũng vui vẻ chấp nhận cái tên đó một cách dễ dàng.
Giọng nói quê hương

Thuyên và Đồng rời quê đi làm đã mấy năm. Một hôm hai anh em rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về.
Buổi liên hoan cuối năm

Gần Tết, lớp học tôi rộn ràng hẳn lên. Giờ ra chơi, chuyện về Tết râm ran. Đứa nào đứa nấy háo hức với kế hoạch lớp trưởng đề ra: sẽ tổ chức liên hoan và chơi chợ hoa sáng 30 Tết!
Chúng mình là bạn thân mà

Tôi và Trà thân nhau từ năm mẫu giáo, chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm vui, buồn. Nhưng, tôi vẫn nhớ nhất lần mà tôi với Trà cãi nhau.
Tao ước gì... mày ạ

Mặt trời đã vén bức màn đêm đen và đang bắt đầu dệt những tia nắng óng ả, thả qua cửa sổ phòng Lam như cố kéo con bé ra khỏi chiếc giường êm ấm.
Những củ riềng

Quê tôi có một món ăn rất đặc biệt, cứ nhà nào có cỗ là không thể thiếu món đó. Món ăn còn được “khách” gọi là đặc sản của Cổ Loa.