Tôi ấm ức ngồi xuống, không quên nhìn xem bản mặt khó chịu của thằng Duy nó hả hê đến cỡ nào. Thật không thể tưởng tượng nổi. Một giọng hát mà sấm sét của thiên lôi cũng phải kính nể, khiến bọn tôi đặt cho nó cái biệt danh Duy " Chai-en" lại lọt vào đội văn nghệ?
Mai đã là ba mươi Tết, gia đình tôi náo nức dọn nhà để chuẩn bị cho năm mới. Nhanh thật ! Ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết một năm. Và chỉ tối mai thôi đã hết một năm với biết bao kỷ niệm vui buồn.
Giờ sinh hoạt, cô giáo quyết định chuyển chỗ cho Nhân – cậu học sinh vừa kém , vừa hay gây sự, đánh nhau rất bướng. Để không ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn, cô đành phải để Nhân ngồi một mình ở bàn cuối lớp.
Chú búp bê
Ở Đức về
Người xứ lạnh
Rất khỏe mạnh
Mẹ đi cấy lúa
Từ sáng tinh mơ
Đến giữa buổi trưa
Mới xong một nửa
Hôm nay
Trong bốn bức tường nung lửa
Tôi đã tan thành nước
Trước đây Tâm là một học sinh giỏi toàn diện. Nhưng sau vụ tai nạn lần đó, chiếc xe tải đã đã cướp đi cái chân trái của Tâm, cậu học hành sút hẳn đi. Tâm không còn là học sinh giỏi nữa.
Giọt mồ hôi nhè nhẹ
Thánh thót rơi trên đồng
Mặn mà như lòng mẹ
Đất nồng nỗi lo toan
Mỗi lần ngắm chiếc bút mẹ tặng, không hiểu sao Mai cứ cảm thấy bồi hồi xao xuyến lạ thường. Lần nào nhìn thấy nó, kỷ niệm ngày ấy lại dâng trào trong lòng Mai.
Tuổi thơ con xoay tròn trong nắng!
Cái nắng gay gắt giữa trưa hè nóng nực,
Cái nắng yếu ớt trong mùa đông rét buốt
Nắng vàng óng của những buổi thu về…
Khi xưa còn thơ bé
Nghe tiếng dế kêu sương
Nhìn trời cao sao đọng
Em nói: sao hát kìa
Đỏ trời hoa phượng
Xanh lá thơ ngây
Rộn ràng chim hót
Niềm vui vơi đầy
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy, thứ sáu, ngày 1 tháng 4. Đó cũng là ngày thật buồn bã trong cuộc đời tôi…
Mỗi khi vô tình chạm phải những vết sẹo dài và mảnh trên tay nội, con lại không kìm nổi những cảm giác xót xa mà thủa ấu thơ con không biết định nghĩa là gì, nhưng giờ thì con đã hiểu…
Dòng người nườm nượp đi qua
Mùa đông lạnh lùng buốt giá
Cây bàng cuối thu trút lá
Để lại dáng gầy khẳng khiu
Ngọn khói đến là nghịch
Thích lang thang khắp nơi
Bay tít tận bầu trời
Lạc vào trong mây trắng
Bố mẹ sang nước ngoài làm việc đã được năm, sáu năm. Cũng bằng thời gian ấy, Thảo sống cùng bà nội và chưa phút giây nào là nguôi nhớ đến cha mẹ mình.
Thời gian chẳng bao giờ ngừng trôi. Mỗi phút, mỗi giây, mỗi khoảnh khắc một khi đã qua đi là chẳng thể nào quay lại. Nhưng, điều gì đã trở thành một kỷ niệm, một ký ức đẹp thì vẫn sẽ mãi mãi nằm sâu trong tâm hồn mỗi con người.
Bố tôi là bộ đội đóng ở xa, chỉ có mẹ và tôi sống cùng nhau trong ngôi nhà ở phố khá xinh đẹp. Dù chỉ có hai người, nhưng mẹ và tôi sống rất vui vẻ.
Bé lại được điểm 10
Bố cho đi xem xiếc
Buổi tối sao đầy trời
Gió mát hơn quạt điện
Email: Thương Mái Trường Xưa.
Hotline: 0933201366
Thương Mái Trường Xưa